Logo

Sa Đec's Life

Little City of Love — 愛之小城

Chương 14 - Đồng đội hy sinh

Ánh sáng long khí phủ quanh hai người, như hai dòng thủy – thổ xoắn lấy nhau, bám riết vào thân thể quái thú bất hoại kia. Trong lúc luân phiên, ánh mắt Trần Minh Quân lóe sáng. Nhãn lực dẫn long khí quét thẳng qua thân thể kẻ địch: trong lớp cơ bắp cuồn cuộn như đá, hai điểm yếu lập lòe như đốm lửa trong màn đêm. Anh nghiến răng, gầm lên: — "Khả Hân! Đan Điền - Mệnh Môn — cùng một lúc!!" Hai người như hai cánh cung bật ra. Quân tung chưởng thẳng vào Đan Điền — tâm mạch hội tụ sinh khí. Cùng lúc, Hân lách ra sau, bàn tay băng giá điểm mạnh vào Mệnh Môn — nơi khởi phát nguyên lực. "Bùm!!" Thân thể Thiết Hùng chấn động, cơ bắp run lên, gân mạch nổi đỏ rực, đôi mắt hắn trợn ngược. Ngay khoảnh khắc ấy, Minh Quân vòng ngay ra sau lưng, hai tay chụp chặt lấy cánh tay Thiết Hùng, quặt mạnh ra sau như xiềng sắt khóa chặt. Toàn thân gồng căng, chàng gầm vang: — "Bách Hội!!" Không chậm một nhịp, Khả Hân bật người lao lên, đôi trảo hàn băng giương thẳng, ụp xuống đỉnh đầu hắn. "Rắc!!" — âm thanh xương vỡ vang vọng, kinh dị đến rợn người. Thiết Hùng gào rú, khựng lại, toàn thân chấn động dữ dội. Lớp da dày như đá nứt toạc, những đường gân đỏ nổi chằng chịt. Từ miệng hắn trào ra một ngụm máu đặc quánh, lẫn cát li ti. Thế nhưng, hắn không gục. Hơi thở hắn biến thành những tiếng rít khàn, mỗi lần hít vào lại như kéo cả không khí trong hang chao đảo. Long khí trong người hắn rối loạn, dội ngược ra ngoài thành từng luồng khí xoáy, va đập vào vách đá, tạo thành vô số khe nứt ngoằn ngoèo. Hắn ôm đầu, gầm gào như thú bị thương, mắt đỏ ngầu, từng bước lảo đảo nhưng vẫn đứng vững. Mỗi bước hắn dậm xuống, đá dưới chân nát vụn, bụi bay mù trời. Trần Minh Quân và Triệu Khả Hân lùi lại, thở dốc, máu loang trên khóe môi. Nhưng cả hai không dám chủ quan: đối thủ trước mặt chẳng những chưa ngã, mà còn đang hóa điên, sức mạnh có thể vượt ngoài dự tính. Máu phụt ra từ khóe môi, thân thể lảo đảo, nhưng hắn vẫn gồng lên đứng thẳng như cột đá giữa bão cát. Đôi mắt đỏ ngầu, gân mạch nổi cuồn cuộn. Hắn cười rít, khói độc từ lồng ngực bốc ngùn ngụt, lan thành từng lớp sương mù đặc quánh: — "Quả nhiên... long khí quá lợi hại. Nếu không nhờ nó, hai ngươi liệu có thể trụ nổi đến bây giờ sao?!" Không khí như đông cứng lại, sự lì lợm của hắn khiến ngay cả đá vách cũng run lên, báo hiệu một cơn cuồng bạo sắp nổ tung. "ẦMMMM!!!" Âm thanh vang dội, như sấm dội trong lòng hang. Lớp da đá của Thiết Hùng nứt toạc từng đường, máu phun ra xen với cát bụi cuốn mù. Thiết Hùng nhanh chóng giữ thăng bằng, y gầm lên, hai tay xoay tròn, khí đen từ lồng ngực bốc ra nghi ngút. Cả thân hắn như chìm trong sương độc. Chưởng pháp múa vù vù, kình lực kéo theo khói đen, khói xanh cuộn thành từng mảng, dày đặc như mây bão. — "Khả Hân, y đang vận Ngũ Độc Tà Công vốn thất truyền bao lâu nay." Minh Quân nói, giọng lặng mà lạnh. "Có lẽ... hôm nay anh và em phải hy sinh ở đây." Chàng siết chặt tay nàng, ánh mắt băng lãnh mà kiên định: — "Hai ta long khí chỉ mới vào thân, chưa đủ thời gian luyện hóa. Hắn là tuyệt thế cao thủ độc công, ta và nàng... e vẫn phải chịu độc thương." Khả Hân cười khẽ, mắt sáng như lưỡi dao: — "Nếu chỉ cần giết được hắn — thì giá nào em cũng chịu." Chưa dứt câu, Thiết Hùng đã lao vút tới với tốc độ cực nhanh khiến họ không kịp trở tay. Bàn tay đen ngòm quét ngang, sức gió độc hất tung cả hai. Một cước bổ vào mặt Trần Minh Quân, máu phun đỏ môi. Một đấm chưởng vào cằm Khả Hân, từ dưới bật lên, nàng ngã ngửa, thân thể tung lên nảy xuống nền đá. Nhưng ngay khi Thiết Hùng chuẩn bị giáng thêm một chưởng, hắn gào đau đớn. Cánh tay phải của hắn rỉ máu, run bần bật: một phi đao hàn băng đã ghim sâu đan điền từ lúc, hơi băng lan ra, nửa thân ngực như đóng băng. Thiết Hùng loạng choạng lùi lại nửa bước. Song, Khả Hân cũng đã trọng thương, môi tím tái, mắt mờ đục. Minh Quân choáng váng, hai tay run lẩy bẩy, khí tức tán loạn. Thiết Hùng lảo đảo tiến về phía Khả Hân, nụ cười dữ tợn kéo dài trên khuôn mặt bê bết máu. Hắn giật phăng phi đao cắm trong ngực, ném sang một bên, máu đỏ bắn thành vệt, rồi nhấc chưởng định bổ thẳng xuống. "Tạch! Tạch! Tạch!" Tiếng súng nổ xé lòng hang. Ngọc Trân gào lên, ghì chặt cò UZI, từng viên đạn cắm vào da thịt Thiết Hùng, máu thịt tung tóe. Hắn gầm lên, thân hình run bần bật nhưng vẫn trụ vững. Đạn đã dừng, Thiết Hùng chưa kịp hoàn hồn, Hạo Nam lao tới, siết chặt Trúc Ảnh Kiếm. Một nhát đâm xuyên ngực Thiết Hùng từ sau ra trước, lưỡi thép lóe sáng trong bể máu. "RẦM!!" Thiết Hùng gào rống, xoay phắt lại, tay chộp lấy cổ Hạo Nam, nhấc bổng rồi quăng mạnh. Thân thể Nam đập thẳng vào vách đá, máu phun ồng ộc, gục xuống bất tỉnh. Trong cơn cuồng nộ, hắn nhào tới, giật phắt khẩu UZI khỏi tay Ngọc Trân, báng súng bổ mạnh xuống đầu cô. "BỐP!!" — tiếng xương sọ nứt vỡ, máu phụt đỏ lòm. Chưa dừng, hắn tung chưởng, độc khí tụ thành mảng đặc quánh, Ngũ Độc Chưởng ập thẳng vào cơ thể nhỏ bé kia. "ẦMMM!!" Khói độc cuộn xoáy, nổ tung trong hang. Ngọc Trân thét lên một tiếng xé tim, thân thể co giật dữ dội rồi mềm oặt, đôi mắt mở trừng trừng, ánh sáng vụt tắt. Thiết Hùng thở hồng hộc, nhếch môi cười khinh bỉ. Hắn cúi xuống, giật Trúc Ảnh Kiếm ra khỏi ngực, quẳng xuống đất như món đồ chơi rẻ tiền. Long khí cuồn cuộn trong người đã níu hắn khỏi tử vong, đổi lại... mạng sống của Ngọc Trân đã mất. Hang đá rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở rít ghê rợn của kẻ vừa từ cõi chết vùng dậy. Lưu Vạn Long mắt hắn sáng rực khi thấy chỗ ngụy trang — tấm vải và cỏ che Ngọc Kỳ bị kình khí xô sang, Ngọc Kỳ lóe lên một mảnh sáng xanh rực. Hắn reo lên, chạy tới định ôm chặt báu vật như kẻ háo thắng. Thiết Hùng cười khẩy, giọng như đá vỡ: — "Ta có hứa trao cho ngươi à? Ta chỉ nói... ta đi tìm cùng ngươi thôi." Lưu Vạn Long hách dịch, mặt méo: — "Ngươi nói vậy không được! Ngươi lật lọng!" Chưa dứt lời, hai vệ sĩ cùng lao lên trước, cố cản đường để Lưu Vạn Long giành lấy Ngọc Kỳ. Bọn chúng hét lớn, vung đao chém loạn, lưỡi thép loang loáng chém sượt cả vạt áo Thiết Hùng, để lại vài vết xước nhỏ trên da đồng. Thiết Hùng khựng lại nửa nhịp, ánh mắt lóe sát khí. Hắn quét chưởng một vòng — "ẦM!" — cả hai bị hất bật ra xa. Một tên lồm cồm đứng dậy, còn gan lì vung đao xông tới, nhưng bị hắn tóm gọn, bóp chặt cổ, xương kêu răng rắc, rơi gục không dậy nữa. Tên còn lại nghiến răng, liều mạng lao vào đâm thẳng. Thiết Hùng nghiêng người tránh, trảo sắc cắm phập vào đầu hắn. "Bốp!" — máu óc phụt tung, thân thể co giật rồi ngã sụp, đôi mắt còn trợn ngược. Chỉ trong chớp mắt, cả hai kẻ liều mình đã trở thành xác chết nằm lạnh trên nền hang. Khói, máu, và mùi tanh quện vào nhau. Lưu Vạn Long xanh mặt, lùi lại, tay run: — "Thôi, thôi, ta... ta cho ngươi hết, ngươi cứ lấy đi!" Thiết Hùng nhếch khóe môi, vẻ khoái trá lạnh lùng. Chưa nói thêm lời, hắn bước tới, một cú đá như tảng đá ném — hất bổng Lưu Vạn Long về phía khối Ngọc Kỳ. Lưu Vạn Long bay bổ vào tinh thể, đầu chạm vào bề mặt đá cứng, lăn ra bất tỉnh, không còn biết gì nữa. Thiết Hùng ngửa cổ cười ha hả, tiếng cười vang vọng dội vào vách đá như sấm: — "Vừa có long khí, lại có được pháp bảo định quốc... ta cần cái sòng bài rẻ tiền của ngươi để làm gì?" Trong giây lát im lặng chết chóc ấy, cả hang chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của những kẻ sống sót. Trần Minh Quân và Triệu Khả Hân đứng đó, thân thể run lên vì nội thương, máu rớm ở khóe môi. Họ cố vận khí ổn định, luồng chân nguyên mở rộng, cảm nhận từng nhịp rung động trong hang. Trong tầm mắt và cả trong mạch khí, cảnh tượng hiện ra rõ rệt: Lưu Vạn Long cùng hai vệ sĩ nằm la liệt, hơi thở đứt quãng, sinh cơ tắt dần. Mùi máu tanh hòa cùng tà khí đặc quánh, len lỏi vào từng sợi thần kinh. Nỗi ghê tởm trước sự tàn bạo của Thiết Hùng, cùng sự cảnh tỉnh rằng chỉ một sơ sẩy nữa thôi, họ cũng sẽ thành những xác chết vô nghĩa, hiện rõ trong ánh mắt cả hai. Thiết Hùng chầm chậm bước đến khối Ngọc Kỳ, không thiết tha che dấu nữa; ánh mắt hắn tàn nhẫn như tìm được phần thưởng xứng đáng. Bóng hắn cao lớn in lên mặt ngọc, như một người khổng lồ đứng trên trái tim sa mạc. Lưu Vạn Long chưa chết, rên rỉ, lồm cồm bò dậy. Trong cơn hoảng loạn, hắn không còn để ý gì ngoài ánh sáng rực rỡ trước mặt nên nhào tới, ôm chặt lấy Ngọc Kỳ như kẻ chết khát gặp nguồn nước. Ngọc Kỳ bị lực đè của hắn, lún sâu xuống, kêu "Kịch" một tiếng. Ngay tức thì, toàn bộ địa đạo rùng chuyển. "Rắc! Rắc!" — vách đá chấn động, từng đường nứt tỏa ra như mạng nhện. Khối ngọc phát sáng dữ dội, ánh xanh xòe rộng thành luồng hào quang, chạm vào da thịt khiến ai cũng thấy bỏng rát. Thiết Hùng đứng gần nhất, lập tức loạng choạng, thân thể khổng lồ run rẩy. Long khí vốn hắn cưỡng đoạt giờ dội ngược, xoáy như dao cắt trong huyết mạch, huỷ diệt độc công trong cơ thể. Hắn gầm lên đau đớn, đầu gân nổi vằn, mắt đỏ lồi. Khoảnh khắc ấy, long khí trong cơ thể Trần Minh Quân và Triệu Khả Hân lại được kích phát mạnh mẽ, họ cùng nhau lao tới. Toàn bộ long khí của cả hai bùng nổ, hòa thành một luồng sáng chói lòa. Quân quát lớn: — "Ma Đầu!! Chết đi!" Hai người xoay vòng, song công đánh thẳng vào ngực và huyệt sau lưng Thiết Hùng. Lực đạo hợp nhất với luồng quang của Ngọc Kỳ, biến thành đòn sát chiêu. ẦMMMM!!! Âm thanh long trời lở đất, cát bụi nổ tung, ánh sáng xanh nuốt trọn thân hình khổng lồ. Thiết Hùng rú lên một tiếng cuối, rồi thân thể nứt ra từng mảnh, gục ngã trong vũng máu, không còn động đậy. Khói bụi còn chưa tan, Hạo Nam vùng tỉnh. Anh bò tới, giọng khản đặc, khóc kêu: — "Trân...! Trân ơi...!" Thấy xác Ngọc Trân bất động trong vũng máu, anh gào lên thảm thiết, mắt đỏ như muốn nổ tung. Minh Quân lảo đảo, bước lại, ôm chặt lấy Hạo Nam, giọng trầm nặng: — "Đi thôi... còn đứng lại là chết cả." Anh xốc Nam lên vai, kéo khỏi đống đổ nát, mặc cho Nam giãy dụa khóc than. Bên kia, Trúc Ảnh Kiếm lăn lóc trên nền đá, dính máu và bụi, bị bỏ lại phía sau trong khói mù và ánh sáng tàn lụi của Ngọc Kỳ. Ba người lao tới 2 chiếc xe cào cào địa hình còn lại của bọn Khiết Đan. Minh Quân dìu Khả Hân, còn Hạo Nam lảo đảo nhảy lên một chiếc, bật máy; tiếng động cơ gầm lên giữa hang như muốn xé tan không khí. Anh ngẩng mặt, nụ cười rạng rỡ giữa máu và bụi: — "Ra được rồi! chúng ta thoát..." Ánh mắt anh thoáng lướt về phía xác Ngọc Trân nằm bất động, khoé môi run run, như muốn gọi tên nàng lần nữa. Hạo Nam xoay người, chuẩn bị lên xe. RẮC! — từ trong khói bụi, Thiết Hùng bật dậy, xẹt nhanh ra như chớp, hai tay vặn mạnh cổ anh gãy gọn. Âm thanh khô khốc vang lên, nụ cười và ánh mắt của Nam đông cứng lại, rơi xuống nền đá. Máu loang đỏ thẫm, thân thể anh bị quăng xuống như một khúc gỗ vô tri. Thiết Hùng gầm rống, thân hình phình to, long khí trong người tràn ngược hoà cùng độc khí, sát khí ngùn ngụt. Hắn lao tới bằng cả bốn chi như dã thú, đôi mắt đỏ rực, máu thịt rỉ ra mà vẫn bừng bừng hận ý: — "Đi chết cùng ta!!!" Khả Hân buông tay lái, ánh mắt lóe sáng: — "Để em kết liễu hắn!" Minh Quân siết chặt tay nàng, giọng khàn nhưng cương quyết: — "Không cần! Chúng ta đã bị hao tổn nguyên khí ở chiêu tất sát khi nãy! Cơ quan tự hủy đã khởi động. Hắn đã bị long khí phản độc, độc công nhập tâm mạch. Sẽ chết nhanh thôi!" Ngay sau đó, tiếng nổ trầm đục dội từ lòng đất. Những khe nứt đỏ rực lan khắp, mái vòm rung chuyển, đất đá đổ ầm ầm, ánh sáng long khí lóe rực trong màn bụi mù. Quân siết tay Hân, gằn giọng: — "Đi ngay! Nếu không, tất cả sẽ bị vùi xác ở đây!"