Logo

Sa Đec's Life

Little City of Love — 愛之小城

Chương 15 - Ma Vương đền tội

Thiết Hùng gầm lên, toàn thân phình to như một con cá nóc khổng lồ, cơ bắp nứt nẻ, gân máu đỏ chằng chịt. Khí độc và long khí hòa vào nhau, khiến hơi thở hắn hôi thối như tử khí. Hắn chống cả bốn chi xuống đất, rồi bò phóng về phía trước với tốc độ kinh hồn. Mỗi cú quật tay, đá vụn và đất cát văng tung tóe; thân hình khổng lồ lao vun vút như dã thú sa mạc. Phía trước, Khả Hân siết ga, chiếc cào cào rú lên, lượn gấp quanh những khối đá đang sụp. Trần Minh Quân ngồi sau, mắt dán vào con quái vật rượt sát. Thiết Hùng vừa chạy vừa vung chưởng loạn xạ. Mỗi đòn chưởng khí phóng ra là một luồng gió độc đen ngòm, kèm theo ánh xanh lẫn đỏ, đánh nổ tung mặt đất. Một chưởng sượt qua trúng hông xe, cả cỗ máy chao đảo dữ dội, suýt lật nhào. Quân ôm lưng Hân, hét khàn: — "Áp sát đi! Đưa ta gần hắn!!" Hân nghiến răng, mắt lóe sáng, siết ghi-đông, nghiêng xe một vòng, chiếc cào cào lao vút áp sát bên hông con quái vật. Ngay khoảnh khắc ấy, Minh Quân nhún người, bật dậy, rời khỏi yên. Anh nhảy thẳng sang, vòng tay ôm chặt thân thể Thiết Hùng. Hai thân hình va nhau, bật mạnh ra khỏi đường, lăn trượt trên nền đá, bụi cát cuốn mù, như hai con thú đang vật mạng trong vực sụp. Thiết Hùng gầm rống, thân thể khổng lồ như quái thú, vung chưởng hất cát tung trời. Trần Minh Quân trọng thương, máu chảy ướt cả vạt áo, nhưng vẫn lao vào. Mỗi cú đấm, cú đá đều dồn hết tàn lực. Hai thân hình quần thảo, quyền đối quyền, gân cốt va chạm nảy lửa. Mỗi lần đụng nhau, đất đá nứt toác, nền cát rung chuyển như sắp vỡ tan. Trong hơi thở phì phò, Quân gầm khàn giọng: — "Khả Hân! Mau chạy đi... nơi này sắp sụp rồi!" Triệu Khả Hân siết chặt tay ga, tim nàng quặn thắt. Đôi mắt nhòe lệ dõi theo Quân giữa vòng xoáy bụi máu. Nàng thoáng khựng, nhưng ngay khoảnh khắc đó, môi nàng cắn chặt, ánh mắt bùng lửa: — "Không! Có chết cũng chết cùng nhau!" Chiếc cào cào gầm rú, bánh xe cày sâu thành vệt trên cát. Khả Hân nghiến răng, bẻ lái vòng tròn quanh hai kẻ đang quần chiến. Từng vòng hẹp dần, gió và cát cuốn thành lốc xoáy. Trong tay nàng chỉ còn lại ba lưỡi phi đao, bàn tay run rẩy vì nguyên khí đã hao tổn quá nửa. Mỗi vòng, nàng lại giơ tay, ném ra một lưỡi. — Lưỡi thứ nhất vút đi, sượt qua áo Thiết Hùng, cắm thẳng xuống cát, mất hút. — Lưỡi thứ hai bật ra từ tay run, lệch hướng, văng vào vách đá tóe lửa rồi rơi lăn lóc. — Chỉ còn lưỡi cuối cùng, nàng cắn chặt môi, dồn nốt khí còn sót lại. Cánh tay vung hết lực, phi đao xé gió như ánh bạc. "Phập!" — lưỡi thép găm thẳng vào vai Thiết Hùng. Hắn khựng lại, thân thể giật mạnh, tiếng rống như dã thú vang dội cả bãi cát. Máu tràn đỏ, nhưng đôi chân vẫn trụ vững, ánh mắt còn đỏ ngầu điên loạn. Minh Quân chớp lấy khoảnh khắc, lao vào khóa chặt cánh tay hắn. Hai thân thể quấn chặt, gân cốt nổ răng rắc. Thiết Hùng quật ngược lại, ghì Quân xuống cát, gối sắt dí sát cổ, tay giương chưởng u ám, độc khí dồn tụ, chuẩn bị giáng đòn chí tử. Hắn rít lên, giọng khàn đặc như quỷ gầm: — "Ngươi giữ được long mạch... nhưng không giữ nổi mạng của mình!" Trong khoảnh khắc sinh tử ấy— RẦMMM!!! Chiếc cào cào gầm rú, lao thẳng tới như mũi tên sắt. Khả Hân siết tay lái, dồn toàn bộ sức còn sót lại, tông thẳng vào hông đối thủ. Cú tông bất ngờ nện ngang hông vô cùng nặng nề, sát thương cao, Thiết Hùng bị hất văng, chân rời khỏi cổ Minh Quân, chưởng lực đang dồn tụ tan rã trong gió. Thân thể hắn bị tung lên, đập lông lốc xuống nền đá, đầu va vào phiến đá lớn, vang một tiếng "cộp" khô khốc, rợn người. Cát bụi phủ mù, tiếng gầm khàn của hắn nghẹn lại, chỉ còn tiếng vỡ vụn vọng khắp địa đạo đang sụp đổ. Khả Hân cắn chặt môi, gượng dậy từ vũng cát. Bên cạnh nàng, một thanh thép cong vênh văng ra từ chiếc Jeep của họ bị bọn Khiết Đan bắn nổ nằm lăn lóc giữa cát bụi. Nó bén ngót, cháy sém, nhưng lúc này lại như thứ vũ khí mà trời đất để lại để trừng phạt Thiết Hùng. Nàng chụp lấy. Đôi mắt đỏ ngầu, ánh nhìn rực như lửa,lao thẳng về phía con quái vật đang quỳ bò, dồn toàn bộ tàn lực vào hay tay đâm xuống, máu từ lòng bàn tay Khả Hân rỉ xuống chuôi sắt nóng hổi. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Thiết Hùng vẫn kịp vươn đôi tay chộp chặt cổ tay nàng. Mũi thép sáng loáng khựng lại giữa không trung. Hân nghiến răng, gân xanh hằn rõ, cố dồn toàn bộ tàn lực, máu tay của nàng tuôn ròng ròng, cố đâm xuống. Nhưng sức đã cạn, cánh tay run rẩy không thể ép xuống. Đúng lúc ấy, từ bên hông, Trần Minh Quân lao tới, chộp lấy chuôi phi đao còn cắm trên vai Thiết Hùng. Anh vặn mạnh. "GAAAH!" – Thiết Hùng thét vang, thân hình khựng lại, bàn tay đang ghì cổ tay Hân nới lỏng. "Phập!" – mũi thép dồn xuống toàn lực, xuyên thẳng qua Bách Hội trên đỉnh đầu. Máu phụt lên, nóng rực cả bàn tay run rẩy của Hân. Thiết Hùng gào thét, thân thể co giật, máu ồng ộc tuôn từ mũi miệng. Trong cơn giãy chết, hắn vẫn tung chưởng bản năng, hất Khả Hân văng ra xa. Nàng ngã quỵ, thổ huyết đỏ môi. Ngay lập tức, Quân giật mạnh phi đao, lia ngang yếu hầu Thiết Hùng rồi cắm thẳng vào. Máu phụt thành vòi, tạt đỏ mặt và ngực anh. Tiếng gầm của Thiết Hùng nghẹn lại, tắt hẳn. Thân thể khổng lồ đổ ầm xuống nền cát, máu loang thành vũng, nhuộm sa mạc một màu tang tóc. Minh Quân không còn chiêu thức, không còn võ pháp — chỉ còn sức mạnh nguyên thủy, bạo liệt, giết chết kẻ thù theo cách tàn bạo nhất. Khả Hân run rẩy gượng dậy, bàn tay rách nát run run đặt lên vai Minh Quân. Máu từ tay nàng nhỏ giọt xuống lưng anh, nóng bỏng như lửa. Đôi mắt Minh Quân vẫn đỏ ngầu, hơi thở phì phò, toàn thân run bần bật như dã thú còn muốn cắn xé. — "Minh Quân...đi thôi" – giọng Khả Hân khản đặc, nghẹn nơi cổ. Khoảnh khắc ấy, giữa sa mạc tan hoang, máu nóng và cát bụi hòa lẫn, hai người chỉ còn biết tựa vào nhau — chiến thắng, nhưng bi kịch. Bụi cát nuốt dần, miệng vực đóng sập sau lưng họ như một tấm màn đen. Chiếc cào cào rú một hồi khô khốc rồi lao vun vút qua rìa sụp, kéo Minh Quân và Khả Hân thoát khỏi miệng địa đạo khi lòng đất bẻ gập như thớ vải. Phía sau, ác ma cùng đồng đội của Quân và Hân bị nuốt dần trong tiếng nổ và tiếng đá lăn. Trực thăng của Lý Khải Vinh chớp sáng trên nền trời đỏ, quần áo lính Tây Vực lấp lóa khi họ đổ bộ. Đội quân ập vào, trấn giữ hiện trường, bắt những tên còn sống sót của Khiết Đan — một vài kẻ tàn dư lọt vào lưới; Thiết Sơn, tuy trọng thương, bị trói chặt, được khiêng tới. Người lính buộc nút thừng bằng dây thô, trói tay hắn ra sau lưng như con thú bị thuần phục. Thiết Sơn nằm trên cáng, mắt còn lờ mờ điên cuồng. Hắn trợn mắt, tiếng gào vẫn như muốn xé ruột: — "Tiểu tử họ Trần! Ta sẽ... ta sẽ uống máu, ăn gan, lột da ngươi — để rửa mối hận cho cha và em ta!" Mặt đất dưới chân còn rung, mùi khói và máu quện vào không khí. Minh Quân bước tới chậm rãi. Bóng anh dài trong ánh trực thăng, vết máu loang trên áo, từng bước như đặt cả thế giới lên vai. Không hề nóng nảy, anh cúi xuống, nâng cằm Thiết Sơn, mặt anh lạnh như lớp băng sa mạc. Giọng Trần Minh Quân thầm mà sắc: — "Vậy để ta... lột da ngươi, uống máu ngươi... cho những cái chết của đồng đội ta nhé." Lưu Khải Vinh bước tới, mắt long lên phẫn nộ. Anh không nói nhiều — một cú đấm cực nặng bổ thẳng vào hàm Thiết Sơn khiến hắn loạng, sùi máu mũi, răng lắc lư. Hắn nằm vật, thở dốc, mắt trợn háo quắt. Khải Vinh nhổ một tiếng, gằn giọng: — "Khốn kiếp! Mau áp giải bọn nghịch tặc này về cho chính quyền xét xử. Không chừa một tên!" Quân đội Tây Vực lập tức lao tới, trói chặt mấy kẻ còn sống, khiêng lên xe tải quân sự. Thiết Sơn bị buộc chặt, lắc lư theo nhịp bánh, thỉnh thoảng lại gầm gừ như thú bị thương; những kẻ còn lại bị dẫn đi giữa sự im lặng nặng nề của đám nhân chứng. Minh Quân đứng nhìn, mặt lạnh như băng — không lời, chỉ một cái gật nhẹ với Khải Vinh như xác nhận: công lý phải được giao cho pháp luật, nhưng nỗi hận vẫn chưa nguôi. Khả Hân dựa vào vai Minh Quân, tay vẫn lấm máu, mắt xa xăm nhìn vệt cát nơi bọn Khiết Đan bị đưa đi. Trực thăng rung nhè nhẹ giữa trời Tây Vực, tiếng cánh quạt dội ù ù như nhịp tim rệu rã. Trong khoang, Trần Minh Quân và Triệu Khả Hân ngồi sát nhau, áo quần loang máu, hơi thở nặng nhọc. Đôi mắt họ không còn tia sáng rực lửa như khi đối đầu Thiết Hùng, chỉ còn lặng lẽ và mệt lả. Họ đã bảo vệ được long mạch — nhưng cái giá phải trả là máu, nước mắt, và mạng sống của đồng đội. Trong ánh đèn đỏ của khoang trực thăng, họ không khác gì hai kẻ sống sót sau tận thế, nhưng trong mắt người đời, họ là thần cứu thế, dưới lớp áo giản dị của đôi vợ chồng trẻ. Khả Hân nghiêng đầu, giọng khàn run: — "Anh Quân... em muốn về Việt Nam một chuyến..." Minh Quân quay sang, ánh mắt dịu lại. Anh khẽ cười âu yếm, ôm lấy vai nàng, cúi xuống hôn nhẹ lên trán như một lời hứa. Khả Hân mở tay áo khoác, trong đó còn cất giữ một tấm ảnh đã nhăn góc vì bụi cát và mồ hôi. Bức ảnh hiện ra rõ ràng trong ánh đèn: Vịnh Vĩnh Hy buổi sáng, mặt biển xanh ngọc lấp lánh, mây trắng ôm ghềnh đá. Nổi bật trên bức ảnh là một homestay nhỏ mang tên "Nắng và Gió" — chốn bình yên như chưa từng có máu lửa nào chạm đến. Nàng áp bức ảnh vào ngực, mắt nhắm lại, thì thầm như nói với chính mình: — "Một ngày nào đó... em phải về lại nơi ấy." Minh Quân ngồi lặng, tay siết nhẹ lấy tay Hân, mắt nhìn xa xăm như vượt khỏi hang sâu, xuyên về nơi biển xanh nắng gió. Trực thăng đưa họ rời xa vùng đất đã vùi xác thù hận, để lại sau lưng một sa mạc tang thương. Trực thăng đưa họ rời khỏi sa mạc, để lại phía sau một long mạch đỏ máu và những tiếng gào bị vùi lấp. Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó. * * * Vài tháng sau, tại homestay "Nắng và Gió" ở Vịnh Vĩnh Hy, Minh, chủ homestay, treo một bức tranh vẽ nơi quầy lễ tân. Trong tranh, một đôi nam nữ: nam mặc chiến y đen, nữ chiến y trắng, đang chở nhau trên chiếc môtô CBR1000 lao dọc bờ biển xanh ngọc. Bên dưới, chỉ một dòng chữ: "Đến rồi đi, như mộng." Không ai biết bằng cách nào Minh lại có thể vẽ nên hình ảnh ấy. Có người bảo, đó chỉ là tưởng tượng. Có người quả quyết, Minh đã nghe lại chuyện từ những người lính Tây Vực. Nhưng cũng có người thì thề rằng: anh đã gặp họ thật — trong khoảnh khắc ngắn ngủi, như khách trọ, để lại một lời cảm ơn rồi biến mất. Và từ đó, giữa người đời vẫn truyền nhau câu nói: "Gặp mà chẳng gặp. Đến rồi đi, như mộng." Hết ?️ ? ⚔️ ?