Logo

Sa Đec's Life

Little City of Love — 愛之小城

Chương 12 - Long Mạch

Địa đạo tối đặc như miệng quái thú nuốt chửng ánh đuốc. Từng bước chân vang vọng rỗng toác, nghe như tiếng trống đưa tang. Không khí càng xuống sâu càng nặng mùi ẩm mốc, lại thoảng xen mùi tanh ngòn ngọt của máu xưa chưa kịp khô. Ngọc Trân đưa tay chạm vào vách đá — mảnh vụn rơi xuống lạo xạo, để lộ những vết cào sâu ngoằn ngoèo, như từng có thứ gì đó vùng vẫy muốn thoát ra. Cô rùng mình, ngón tay khựng lại. Bộ bài đã thất lạc từ trước, nên giờ chẳng còn cách nào bói đoán hay tìm chỉ dẫn. Chỉ còn lại dự cảm mơ hồ nhưng lạnh lẽo trong lồng ngực. — "Có thứ gì... đã bị giam giữ ở đây." Hạo Nam nhíu mày, tay siết chặt côn. Bất giác, ngọn đuốc trong tay chập chờn, bùng mạnh một cái rồi tắt phụt, khói đen cuộn lên như bàn tay ai đó bóp nghẹt. Anh vội châm lại, nhưng cả đoàn đều đã cảm thấy: không phải gió, mà là một luồng khí lạ từ sâu thẳm, như có mắt đang nhìn. Khả Hân thoáng run, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Nàng ép mình hít sâu, nhưng trong lòng trỗi lên một ý niệm rõ rệt: không phải tất cả bọn họ sẽ còn nguyên vẹn bước ra khỏi nơi này. Ở phía trước, Minh Quân quay đầu lại, ánh mắt chìm trong bóng tối. Anh không nói, chỉ giơ một bàn tay ra hiệu giữ im lặng, nhưng giữa khoảng lặng nặng nề đó, cả bốn người đều nghe rõ tiếng đá nhỏ rơi lộp bộp phía sâu trong hang — như bước chân của kẻ khác đang chờ họ. Địa đạo kéo dài, ánh đuốc lay lắt. Trên vách đá ẩm ướt, bóng của từng người in lên, méo mó theo lửa bập bùng. Ngọc Trân đi sau cùng, bỗng khựng lại, nhìn lên vách đá: bóng mình không trùng khớp động tác. Trong khi nàng còn đứng yên, cái bóng lại từ từ nghiêng đầu... như cổ bị bẻ gãy. Nàng giật mình, quay đi, mồ hôi rịn khắp lưng, không dám nói với ai. Phía trước, Hạo Nam xoay côn, ánh lửa hắt lên bóng anh trên vách. Nhưng trong bóng ấy, bàn tay cầm côn đã biến thành lưỡi kiếm, và lưỡi kiếm ấy đang cắm xuyên qua ngực kẻ khổng lồ mờ mịt, toát ra sát khí nặng trĩu. Anh cau mày, nhưng rồi nén lại, chỉ lẩm bẩm: — "Ảo giác thôi..." Nhưng sâu trong mắt anh, ánh sáng đã thoáng ngả sang bi thương, như chính mình đã nhìn thấy kết cục. Khả Hân bắt gặp thoáng vẻ đó. Nàng muốn nói, nhưng môi cứng lại. Trong lòng chợt dâng lên một lời nguyền vô hình: sẽ có máu của đồng đội thấm xuống nền đá này. Trong bóng tối, vách đá rỉ ra ánh sáng xanh nhạt, chập chờn như hơi thở gấp gáp của mãnh long bị giam. Lục Ngọc Trân khẽ chạm, đầu ngón tay lạnh buốt, tai vang vọng tiếng nức nở như ai khóc trong đá. Cô lùi lại, tim đập loạn. Cao Hạo Nam tiến lên, ánh sáng xanh soi rõ ảo ảnh: chính anh lao kiếm vào một kẻ khổng lồ, còn Ngọc Trân gục xuống, cổ gãy ngoặt. Anh giật mình, nghiến răng, lặng im. Khả Hân cảm nhận long khí rung động, hiểu rằng nơi này đang đòi một cái giá. Phía trước, Trần Minh Quân đặt tay lên vách, luồng khí rồng ùa vào, nhưng anh nhận rõ: máu của đồng đội sẽ phải lấp kín khe hở. Anh chỉ siết chặt tay, quyết rằng nếu ai ngã, sự hy sinh đó sẽ thành đường dẫn tới dung hợp long khí. Ánh sáng từ Ngọc Kỳ dâng cao, như triều dâng vạn trượng. Trần Minh Quân mở mắt, đồng tử lóe lên tia sáng vàng nâu của sa mạc. Anh hít một hơi, vỗ mạnh chưởng vào hư không. "ẦM!!" Không gian trong hang rung chuyển, cát từ vách đá bung ra thành sóng bụi. Làn chưởng lực không đánh thẳng, mà vỡ thành mười ba tầng sóng, tầng nọ nối tầng kia, dồn ép thành dòng xoáy cuồng bạo. Từng hạt cát nhỏ hóa thành mũi kim, va đập vào vách đá khiến toàn quảng trường rền vang như sấm. Triệu Khả Hân cũng đứng lên. Nàng nhắm mắt, thở dài một hơi. Từ môi nàng phả ra làn sương trắng, ban đầu mong manh, sau dày đặc đến mức phủ mờ cả không gian. Đá dưới chân nứt ra, từng mảng phủ băng mỏng, vách hang hiện hoa băng kết tinh như thủy tinh lam. Tóc nàng tung bay, từng sợi cũng vương sương lạnh. Khi mở mắt, đồng tử nàng trong như pha lê băng, nhìn thẳng vào Quân. Nàng đưa tay vuốt nhẹ không khí, chỉ động tác nhỏ ấy thôi mà từng mảng sương đông lại, hóa thành mũi băng găm vào nền đá, rắc như thủy tinh vỡ. Minh Quân bật cười khẽ, đưa chưởng lên. Hân cũng nâng tay, hơi lạnh và cát nóng cuộn lại, giao nhau ở giữa — tạo thành một vòng xoáy sáng, bán cát – bán băng, rồng đất và rồng băng đang xoắn tròn, ánh sáng vảy rồng phản chiếu lên vòm hang thành ảo tượng long thần bay lượn. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai hiểu: họ đã không còn chỉ là Quân và Hân riêng lẻ, mà là song long hợp khí, một thể thống nhất. Lưu Vạn Long lúc này này đã đáp xuống điểm hẹn gần Thành Cát Bụi, bóng chiếc máy bay vừa khuất thì một chiếc SUV bọc thép màu đen đợi sẵn. Người mở cửa chính là Thiết Hùng. Xe bọc thép sau đó lao vun vút trên con đường sa mạc, bụi cát cuộn lên mù mịt. Lưu Vạn Long ngồi phía sau, dáng điệu vẫn thảnh thơi, thỉnh thoảng chỉnh cà vạt, khóe môi cong cười: "Ngọc Kỳ, long khí, cả vùng đất này... rồi sẽ thành mỏ vàng. Ta dựng sòng bài, huynh có binh quyền, lợi nhuận chảy như thác. Ai dám cản?" Đối diện, Thiết Hùng khoanh tay, mắt nheo lại, nụ cười vang lên trong đầu: "Tiền, sòng bài... chỉ là hạt cát. Ta muốn ngai vàng. Máu thiên hạ mới là vốn liếng." Chỉ trong chốc lát, chúng đã đến Thành Cát Bụi. Nơi phế tích hoang tàn, gió sa mạc rít từng hồi. Thiết Hùng bước xuống, đứng giữa khoảng sân cát lở. Hắn nhắm mắt, dang rộng tay. Không khí chợt nặng lại. Từng hạt cát dưới chân hắn bay ngược lên, xoáy quanh thân thể như bị một lực hút vô hình. Thiết Hùng mở mắt, ánh nhìn rực sáng: "Đúng là còn dư âm... Long khí vẫn còn thở ở đây. Một bước nữa thôi, ta sẽ chạm mạch chính." Lưu Vạn Long nhìn cảnh đó, tim đập thình thịch. Lần đầu tiên hắn hiểu, mình không chỉ ngồi cạnh một đồng minh, mà là một con quái vật khoác da người. Thành Cát Bụi chìm trong màn đêm. Ánh đèn pha từ SUV lia ngang, hắt bóng những toán quân lính canh gác, súng trường vác vai, mắt dán chặt vào từng động tĩnh. Đây là chốt trọng yếu, nơi quân đội nhận lệnh phải bảo vệ bằng mọi giá. Một sĩ quan giơ tay: — "Xe kia! Xuống kiểm tra!" Sĩ quan khác: __ "Nơi đây đã bị phong tỏa" Cửa xe bật mở. Thiết Hùng bước ra, dáng chậm rãi, nụ cười mỏng kéo dài. — "Các ngươi cực khổ rồi." Chưa kịp ai đáp, bàn tay hắn siết lại. "ẦM!" — một vòng kình lực bùng ra. Đất đá nổ tung. Cả nhóm lính gần đó hộc máu, thân thể vặn gãy như que củi. Tiếng súng nổ loạn xạ. Đạn rít trên không trung, nhưng vừa chạm đến quanh hắn thì cong quẹo, vỡ vụn. Thiết Hùng cất tiếng cười, giọng như cuồng phong sa mạc: — "Đạn chỉ là sỏi vụn. Các ngươi... chính là máu tế long mạch!" Hắn lao vào, chưởng lực quét ngang. "RẦM!" — mười mấy thân người bị hất văng, rơi xuống đất xương cốt gãy vụn. Một tay hắn chộp lấy cổ sĩ quan, nhấc bổng, bóp nát, máu phụt đỏ rực. Ngay khoảnh khắc ấy, cát dưới chân bắt đầu xoáy mạnh. Hơi thở long khí như bị thức tỉnh, tràn ra từ dưới lòng phế tích. Thiết Hùng dang rộng hai tay, hít sâu, máu tươi trên cát lập tức bị hút vào luồng xoáy, nhuộm đỏ bãi đất. Những người lính còn lại kinh hoàng, chưa kịp chạy đã bị cuốn vào cột bụi đỏ ngầu, hét lên trong tuyệt vọng trước khi im bặt. Gió gào rít, cát bốc cao thành những xoắn ốc ma quái. Thiết Hùng ngửa mặt, hai mắt đỏ ngầu, long khí đen trộn với huyết vụ cuồn cuộn nhập thẳng vào thân thể hắn. Hắn bật cười như sấm: — "Hà ha ha... Trần Minh Quân, Triệu Khả Hân... các ngươi dung hợp bằng khí trời thanh khiết. Còn ta, ta dùng máu và sợ hãi để mở mạch! Đây mới là sức mạnh thật sự!" SUV vẫn đậu yên. Trong xe, Lưu Vạn Long ôm chặt ghế, mặt tái xanh, mồ hôi túa ra như tắm. Hắn run rẩy hiểu rõ: người ngồi cạnh hắn không còn là "đồng minh", mà là con quái vật đội lốt người. Tại hang long mạch trung tâm, Hạo Nam và Ngọc Trân cầm đuốc, đi vòng quanh khối Ngọc Kỳ để dò xét. Ánh lửa soi rõ từng vân sáng xanh uốn lượn như long mạch sống động, luồng khí nóng lạnh thay phiên phả ra khiến hai người không khỏi rùng mình. Ở giữa quảng trường đá, Trần Minh Quân ngồi khoanh chân, mắt nhắm hờ, trầm giọng nhắc: — "Đêm đã xuống... đừng vọng động. Ngọc Kỳ không phải bảo vật để tùy tiện lấy." Ánh sáng xanh phản chiếu lên gương mặt mọi người. Trong phút lặng, tiếng cát từ xa vọng vào địa đạo như tiếng thì thầm. Hạo Nam vừa soi đuốc vừa ngửa cổ than: — "Trời ơi, sao không đem khối Ngọc Kỳ này về trưng bày? Giao cho chính quyền, họ dựng triển lãm, cả dân Tân Cương đến xem, chắc vinh dự lắm!" Triệu Khả Hân nhíu mày, tay khẽ đặt lên vết thương chưa liền hẳn, chua chát tiếp lời: — "Chỉ sợ lúc đó... chúng ta chẳng còn mạng để mà nhìn triển lãm." Trần Minh Quân khẽ lắc đầu, giọng trầm: — "Ngươi vẫn chưa hiểu. Đây là trái tim của long mạch. Mất nó, vực này sụp đổ, cả sa mạc sẽ loạn. Có triển lãm gì thì cũng chỉ là trò phù phiếm trên nền xương máu." Anh mở mắt, nhìn thẳng vào khối ngọc sáng rực, giọng càng trầm nặng: — "Và nếu có kẻ mạo hiểm di chuyển, tự hủy cũng sẽ bị kích hoạt — cả hang sẽ thành mồ chôn. Chỉ có một cách an toàn duy nhất: để Ngọc Kỳ ở lại, và rời đi tay trắng, thậm chí dùng cách che lấp không cho ai thấy. Như vậy long mạch sẽ còn nguyên vẹn vĩnh viễn." Tiếng nàng vang lên trong lòng địa đạo lạnh ngắt, khiến cả ba người còn lại đồng loạt im lặng. Ngọc Trân nhìn chằm chằm vào Ngọc Kỳ, ánh mắt lẫn lộn giữa hiếu kỳ và nỗi sợ, rồi chậm rãi lùi lại, không nói thêm lời nào. Đang lúc im lặng, Trần Minh Quân bỗng mở mắt, sắc mặt biến đổi. Anh đứng bật dậy, thân hình như cắt gió lao thẳng ra mé lối vào. Chỉ một nhịp nháy mắt, anh đã áp sát vách đá, ghé mắt nhìn qua khe hở. Ngoài kia, tiếng động cơ rền vang. Bụi cát cuộn lên thành màn mù. Hàng chục kỵ sĩ Khiết Đan trong trang phục sa mạc đang dựng vòng vây. Trên cao điểm, cờ tam giác của Lang Kỵ Hội phấp phới. Thiết Hùng từ trên xe bọc thép bước xuống, thân hình như tòa núi, đôi mắt đỏ ngầu quét vào vực. Ngay bên cạnh hắn, Lưu Vạn Long khoanh tay, gương mặt lạnh lùng như tảng đá, ánh mắt sắc lẻm soi thấu bóng tối. Quân nghiến răng, lùi trở vào, giọng hạ thấp nhưng gấp gáp: — "Bọn chúng đã tìm tới. Thiết Hùng... và cả Lưu Vạn Long cũng ở ngoài." Anh đưa mắt ra hiệu, chỉ thẳng vào khối Ngọc Kỳ rực sáng: — "Ngụy trang cho nó mau! Không để chúng thấy." Khả Hân lập tức rút khăn choàng, cùng Ngọc Trân kéo mấy tấm vải cát phủ che bề mặt. Hạo Nam thì vội lấy lá cây che thêm, dập bớt đuốc, để ánh sáng ngọc hòa vào bóng tối, không còn nổi bật. Quân gằn giọng lần nữa, từng chữ như lệnh: — "Tìm chỗ nấp! Không được để lộ thân." Trong tích tắc, cả nhóm tản ra, lẩn vào các khe đá tối, chỉ còn hơi thở dồn dập và ánh mắt chờ đợi. Bên ngoài, tiếng vó ngựa dồn dập, sắt thép chạm nhau leng keng, như bão sa mạc đang dội thẳng vào tim hang. Tiếng giày sắt nện xuống nền đá vọng vào, nặng nề như búa nện. Lưu Vạn Long cùng Thiết Hùng bước thẳng vào lòng địa đạo. Lưu Vạn Long cười khẽ, giọng đều đều mà nham hiểm: — "Ha ha... Thiết huynh thật chu đáo, theo dõi sát sao đến thế cơ mà." Thiết Hùng đáp, giọng khàn nhưng đầy vẻ đắc thắng: — "Lưu huynh quá khen. Nếu không nhờ huynh, ta đâu có được hộ chiếu vào Tây Vực, đâu có đủ kinh phí để sắm phương tiện tiến tới tận đây." Lưu Vạn Long nheo mắt: — "Thiết huynh nói quá, đều là trao đổi thôi." Thiết Hùng bỗng nghiêng đầu, phất tay: — "Đưa... iPad cho ta." Một tên thuộc hạ lập tức cúi rạp, hai tay kính cẩn rút ra chiếc iPad bóng loáng. Hắn run run dâng lên như dâng bảo vật, miệng còn mím môi cố nhịn cười. Thiết Hùng mở máy, bản đồ vệ tinh hiện ra. Hắn gõ gõ mấy cái, trầm giọng: — "Đường này... mới thật sự là huyết mạch. Còn đám quân kia... chỉ là cát bụi." Lưu Vạn Long phì cười: — "Ha ha, giáo chủ không lúc nào quên ...công nghệ." Thiết Hùng nhếch khóe môi, mắt không rời màn hình: — "Thời đại này, kẻ nào coi thường thiết bị hiện đại... thì tự chôn mình." Lại khua môi tiếp: — "Giữa sa mạc, ai còn đi tin vào bản đồ rách nát? Đây mới là thứ dẫn ta tới long mạch." Cả hai phá lên cười, tiếng cười vang vọng, lan ra trong bóng tối ẩm lạnh. Rồi bất ngờ, giọng Thiết Hùng trầm xuống, khàn nghẹn, mắt ánh lệ mờ: — "Cái giá này... quá đắt. Ta đã mất cả con gái và con trai mình. Nhưng kể cũng đáng." Lưu Vạn Long thoáng trố mắt, gằn hỏi: — "Thiết huynh... không buồn sao?" Thiết Hùng cười gằn, tiếng vang như đá lở: — "Bọn chúng là dũng sĩ Khiết Đan, là hậu nhân đại Liêu. Chết vì nghiệp lớn... xứng đáng!"