Chương 11 - Vực thẳm Taklamakan
Gió lùa qua những vách tường nứt nẻ của một khu thành cổ đổ nát. Cát phủ dày trên những bậc thềm, thỉnh thoảng vài hòn gạch vỡ rơi lộp bộp. Nơi hoang phế này bỗng thành chỗ nghỉ tạm cho cả đoàn.
Triệu Khả Hân ngồi dựa vào bậc đá, sắc diện đã khá hơn nhưng vẫn nhợt nhạt. Nàng cử động tay phải, vết thương đã liền da nhưng còn ê buốt. Sức khỏe mới hồi lại được chừng bảy phần, nội lực chưa thông suốt.
Đang lim dim, nàng chợt bừng tỉnh, nhìn xuống thân mình lấm lem bụi đá, quần áo nhăn nhúm, tóc bết mồ hôi. Nàng bật thốt:
— "Trời ơi, đây là đâu...? Sao trông em khó coi thế này? Quần áo nhăn nhúm hết, dơ quá...!"
Nàng vội gượng dậy, loạng choạng phủi tay áo, mặt đỏ bừng vì ngượng. Nhưng chưa kịp đứng vững, Trần Minh Quân đã vòng tay ôm nàng lại, giữ chặt trong ngực.
Anh cúi nhìn, giọng khàn mà dứt khoát:
— "Dơ thì sao? Xấu thì sao? Nàng còn sống, còn ở đây... thế là đủ."
Trong khoảnh khắc ấy, mọi vết nhăn, vết bẩn, cả mùi khói và bụi cát dường như đều tan biến, chỉ còn lại nhịp tim hai người đập cùng một nhịp.
Khả Hân chợt bật khóc thì thầm:
— "MInh Quân à... cả đời này em chỉ ước một đứa con thôi..."
Minh Quân siết chặt tay nàng, không đáp, nhưng nước mắt rơi trong bóng tối.
Khả Hân gạt nước mắt, quay sang lấy chiếc nỏ của Nguyệt Hoa trên bàn, ánh thép lấp loáng. Khả Hân đặt vũ khí ấy vào tay Trần Minh Quân, giọng bình thản nhưng ánh mắt sâu thẳm:
— "Vũ khí này vốn thuộc về cô gái Khiết Đan kia. Anh hãy nhận lấy. Tầm xa... không chỉ có phi đao."
Quân nhíu mày, ngắm nghía:
— "Anh chưa từng tập nỏ."
Khả Hân mỉm cười, đưa tay cầm lấy bàn tay anh, chỉnh từng ngón:
— "Nhắm không chỉ bằng mắt. Nhắm bằng hơi thở, bằng nhịp tim. Một khi đã ra tay, mũi tên phải tìm đúng kẻ cần diệt."
Ánh lửa trại hắt lên gương mặt nàng, vừa kiêu nghị, vừa thoáng buồn. Quân nhìn nàng hồi lâu, rồi khẽ gật:
— "Vậy thì từ nay, anh sẽ luyện kỹ năng em truyền."
Bên ngoài, trăng bạc soi xuống nền cát. Khả Hân gom vài hòn đá, chồng lên nhau thành một tháp nhỏ, tạo ra vài bia tập, rồi lui ra sau, giọng nghiêm nghị:
— "Bài tập đầu tiên. Anh chỉ được bắn viên trên cùng, không làm động những viên dưới."
Quân kéo dây, mũi tên lao vụt. "Choang!" — viên đá đỉnh vỡ tan, nhưng cả chồng đổ sập xuống. Anh cau mày.
Khả Hân lắc đầu, ánh mắt pha chút nghiêm khắc:
— "Trúng mục tiêu không khó. Nhưng trúng mục tiêu mà không làm động thế giới xung quanh... mới là tinh túy."
Nói rồi nàng xoay cổ tay, vung phi đao. "Keng!" — viên đá đỉnh bật văng ra, chồng đá dưới vẫn đứng im, không hề rung rinh.
Quân nhìn sững, khẽ bật cười, ánh mắt thoáng nể phục:
— "Em đúng là... không chỉ là phi đao thủ, mà còn là thầy của cả nỏ pháp."
Khả Hân lại tay đặt lên nỏ, giọng trầm mà chắc:
— "Anh phải học cách bắn không chỉ để hạ một người... mà để xoay cả cục diện."
Khả Hân xoay sang bia tập thứ hai, ánh trăng rọi nghiêng trên thân nỏ. Nàng hít sâu, kéo dây, mắt nhắm vào viên đá giữa. "Vút!" — mũi tên xuyên thủng, viên đá bật ra, nhưng cả chồng vẫn đứng vững; viên trên cùng rơi xuống lấp vào khoảng trống, khớp lại như chưa từng lệch.
Nàng hạ nỏ, mỉm cười:
— "Chỉ một điểm, cả cục diện tự đổi. Sức mạnh tinh tế mới quyết định thắng bại."
Trần Minh Quân nhìn chồng đá "tự vá", lặng im rồi cười, vừa kinh ngạc vừa nể phục.
— "Anh hiểu rồi. Anh sẽ học."
Đêm đó trong lều, ánh lửa lay động phản chiếu lên gương mặt cả hai. Trần Minh Quân đặt tay lên lưng Triệu Khả Hân, truyền dòng chân khí đều đặn. Nàng run lên thoáng chốc rồi dần hòa nhịp, hơi thở chậm rãi ổn định lại.
Khi đã lấy lại sức, anh nghiêng người, rút cặp karambit; Khả Hân cũng nâng Trúc Ảnh Kiếm của Minh Quân. Lưỡi thép loé sáng, đan xen dưới ánh lửa bập bùng.
Họ nhập vào điệu múa luyện binh khí.
Quân quét vòng đao cong sát má nàng, để lại vệt gió mát lạnh.
Khả Hân vung kiếm nghiêng, mũi kiếm lướt qua trước ngực anh, ánh thép chỉ cách da một hơi.
Bước chân xoay vòng, hai thân thể quấn lấy nhau. Mỗi cú xoay, khoảng cách thu hẹp, vai chạm vai, ngực gần kề, hơi thở giao hòa. Từng chuyển động chậm lại, như thể thời gian cũng cố níu giữ khoảnh khắc ấy.
Trong mắt nàng ánh lên tia cười dịu dàng, nhưng ngay khi vòng cuối khép lại, Khả Hân ho khan. Cơn ho bật ra, nàng gục nhẹ vào ngực anh.
Quân siết chặt vòng tay ôm, giọng trầm mà ấm:
— "Đủ rồi... đừng gắng thêm nữa."
Nàng ngẩng mặt, môi khẽ cong nụ cười yếu ớt, hơi thở còn vương run rẩy:
— "Ít ra... em cũng kịp... múa cùng anh một lần."
Trong vòng tay Quân, Khả Hân vừa ngượng vừa xúc động. Nhưng ngay lúc không khí còn lắng đọng, Hạo Nam bước vào, tay lăm lăm... hai lon Pepsi mát lạnh. Anh cười hề hề:
— "Sư phụ, sư nương... cũng khát rồi hé."
Minh Quân trông thấy nước ngọt có gas thì mắt sáng trưng, nhưng vẫn cố làm nghiêm, gằn giọng:
— "Để đó cho tôi. Cám ơn!"
Hạo Nam biết tỏng, bèn quay lưng, "xuỵt" một cái, Minh Quân khui cả hai lon, bọt trắng xì ra. Anh nhét ngay một lon vào tay Khả Hân. Tiếng lon nước gas "xì xì" vang vọng giữa địa đạo, nghe vừa đời thường vừa chua ngọt.
Khả Hân ngẩng lên, đôi mắt sáng trong ánh lửa bập bùng. Bất ngờ, nàng nghiêng người, đặt môi mình lên môi Minh Quân. Cái hôn vội vã mà cháy bỏng, mùi nước gas hòa với hơi thở, khiến nhịp tim cả hai rộn ràng.
Minh Quân sững một nhịp, rồi khẽ cười trong hôn, bàn tay siết chặt lấy vai nàng. Giữa lòng đất tối, tiếng "xì xì" kia như khúc nhạc đệm cho khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn khói lửa sinh tử.
Sớm hôm sau, Minh Quân đột ngột chìa ra trước mặt Khả Hân một nắm vải vo tròn.
— "Mở ra xem."
Khả Hân hơi nghiêng đầu, cảnh giác:
— "Đừng nói với em... trong đó có... gián nha?"
Quân bật cười:
— "Nếu là thật thì sao? Võ giả mà sợ gián thì khi kẻ thù biết được, họ sẽ lợi dụng nhược điểm đó. Lúc ấy, không chỉ em khổ mà anh cũng mệt."
Khả Hân giậm chân, nửa tức nửa xấu hổ:
— "Anh... đúng là! Nhưng... đưa đây!"
Quân mở nhẹ nắm vải — một con gián đen bóng xẹt qua như tia chớp.
Khả Hân rú lên như bị điện:
— "ÁÁ! Anh muốn em chết hay sao á á?!"
Quân lắc đầu, nụ cười trêu chọc:
— "Để ta có dịp được em leo lên cổ nữa."
Khả Hân vẫn tay ôm ngực, mặt tái mét, mắng nhưng không giận:
— "Anh... đừng có làm lại trò này, em giết anh đó!"
Quân lắc đầu, nụ cười trêu chọc:
— "Để anh có dịp được em leo lên cổ nữa."
Khả Hân bĩu môi;
__ "Anh đừng có mơ!"
Cả nàng lẫn Minh Quân cùng phá lên cười khoái chí.
Sau đó, đoàn đi tiếp đến chặng cuối, vực Taklamakan nơi có địa đạo xuyên thông đến long mạch trung tâm.
Đoàn xe gập ghềnh lao qua cồn cát, phía trước chỉ còn 500 mét nữa là vực sâu trung tâm. Quách Tuyết Nhàn đang ngồi sau cùng, lúc đó cô đang quay sang cười nói điều gì đó với Ngọc Trân.
"ĐOÀNG!" — một phát súng chát chúa vang lên.
Viên đạn găm thẳng từ phía sau, xuyên qua gáy, bật ra giữa trán. Máu đỏ phụt tung thành vệt dài. Nụ cười còn in trên môi, nhưng ánh mắt Tuyết Nhàn đã kịp trừng lên trong thoáng ngỡ ngàng... rồi thân thể gục sập xuống ghế, bất động.
Bụi cát cuộn mù, từng chiếc Jeep và xe cào cào Khiết Đan rú ga lao tới, súng nổ chát chúa, đạn vạch thành từng vệt lửa xé trời.
Triệu Khả Hân hét xé giọng, lao tới ôm lấy cơ thể còn nóng, đôi mắt trợn trừng, máu trào từ miệng Nhàn ướt cả tay nàng. Cát gió lồng lộng, tiếng thét vang vọng như lưỡi dao cào vào tim tất cả.
Chưa kịp định thần, Thiết Sơn từ chiếc Jeep bật lên như mãnh hổ, lao thẳng vào Trần Minh Quân, cả hai cuộn thành bóng người lăn nhoài ra cát.
Phía sau, Khả Hân – Hạo Nam – Lý Khải Vinh dồn sức chống trả để bảo vệ Ngọc Trân. Cả bọn lao khỏi xe để tử chiến.
Khải Vinh nã súng dồn dập, từng tên cưỡi xe cào cào gục xuống, máu bắn tung.
Hạo Nam quát lớn, vung côn xoay tròn, quật gãy vai một kẻ, hất ngã hai tên liền.
Nhưng kẻ địch quá đông. Một tên vác rocket launcher, khai hỏa. "ẦM!!" — chiếc xe buýt phát nổ, thân sắt vỡ tung, mảnh cháy bay tứ phía.
Khả Hân gạt lệ, đứng bật dậy, hai tay nắm chặt karambit. Nàng xông thẳng vào vòng vây, ánh đao lóe sáng. Nhưng thân thể còn yếu, nội lực hao mòn, mỗi đường chém chỉ rạch được vết thương nông, không còn sức kết liễu như trước.
Thiết Sơn quay phắt lại, ánh mắt đỏ ngầu. Hắn lao tới, hạ đầu dùng chiêu Thiết Bố Công, húc thẳng vào bụng Khả Hân.
— "Ực!!"
Nàng thổ huyết, cơ thể bật ngửa, đôi karambit văng xuống cát.
Minh Quân lại nhào đến tóm lấy Thiết Sơn lăn lộn như hai con thú ra sát mép vực. Cát đá tuôn xuống rào rào. Thiết Sơn vung quyền như sấm sét, cơ bắp nổi cuồn cuộn. Minh Quân gầm khẽ, dùng trảo pháp siết cổ, rồi vận long khí, tung ra thức thứ bảy Sa Trung Thập Tam Chưởng vừa lĩnh ngộ sát vào cơ thể hắn.
"ẦM!!" — cát từ bốn phía cuốn vào, hàng vạn hạt như kim châm xuyên qua thân thể Thiết Sơn. Máu rỉ đỏ từng lỗ nhỏ, cơ bắp gồ ghề co giật.
Hắn gào rống, mắt trợn ngược. Minh Quân quát lớn, đạp mạnh. Toàn thân Thiết Sơn văng ra, rơi xuống vùng cát lún ngay mép vực.
— "Nhị muội...!!!"
Tiếng gào xé họng hắn vang vọng, nhưng thân hình to lớn nhanh chóng chìm dần, cát nuốt trọn, chỉ còn lại tiếng thở đứt quãng bị vùi mất.
Trên bãi cát tanh nồng máu, Khả Hân lảo đảo gượng dậy, chạy về phía Quách Tuyết Nhàn. Ngọc Trân đã ôm chặt thi thể, gương mặt trắng bệch. Hạo Nam lặng thinh, nắm chặt côn đến bật máu tay.
Minh Quân đi tới, đặt tay lên vai Khả Hân, giọng trầm khàn mà nặng như đá:
— "Chúng ta phải vào... địa đạo cuối cùng."
Bụi cát dần lắng xuống. Xác xe cháy nghiêng ngả, máu loang khắp nền sa mạc. Đám Khiết Đan còn sót lại kẻ thì trọng thương, kẻ thì tháo chạy tán loạn, bỏ lại mấy chiếc xe cào cào vương vãi, bánh còn quay chậm rì trong gió. Tiếng gào thét dần tan, chỉ còn tiếng cát cuốn qua hốc gió rít gào.
Cả nhóm dìu nhau, bỏ lại sau lưng xác xe cháy đen và cát nhuộm đỏ máu. Ánh chiều tà rọi xuống, kéo bóng họ đổ dài, run rẩy nhưng vẫn bước vào con đường cuối cùng dẫn vào Long Mạch trung tâm.
Phía trước, địa đạo trung tâm hiện ra: một khe nứt khổng lồ nơi cát rút xuống như thở. Từ lòng vực tỏa lên hơi nóng kỳ dị, xen lẫn tiếng ù ù mơ hồ như vọng từ lòng đất. Những tảng đá hai bên vách dựng đứng, khắc đầy dấu tích cổ tự mờ ảo, như dấu vết của những thế hệ đã từng bảo hộ Long Mạch.
Lưu Khải Vinh chỉnh lại súng, mặt sạm đen vì khói bụi, rồi cau mày:
— "Chết tiệt... thiết bị liên lạc rơi mất trong lúc hỗn loạn. Không còn cách nào báo quân đội ngay bây giờ."
Anh quay sang Trần Minh Quân – Triệu Khả Hân – Hạo Nam – Ngọc Trân, ánh mắt nghiêm nghị nhưng quả quyết:
— "Bốn người đi tiếp vào địa đạo. Long Mạch này không thể bỏ lỡ."
Rồi anh trao 1 khẩu súng ngắn cho Hạo Nam, chỉ tay về phía vài chiếc xe cào cào còn lại:
— "Ta sẽ lấy một chiếc, chạy ngược về khu dân gần nhất để gọi cứu viện. chúng còn một tên thủ lĩnh, sắp kéo cả toán lớn đến. Cần quân đội phong tỏa, hốt gọn ổ phản loạn này."
Anh vỗ mạnh vào báng súng, ánh mắt sáng rực quyết tâm:
— "Yên tâm, ta đi gọi tiếp ứng xong sẽ quay lại. Các cậu... nhớ sống sót ra khỏi địa đạo."
Khải Vinh leo lên xe cào cào rồi phóng mất giữa màn cát bụi; đèn pha xé rạn hoàng hôn. Chỉ còn Quân — Hân — Hạo Nam — Ngọc Trân đứng trước miệng địa đạo sâu thẳm. Hành lang đá hẹp lại, chữ cổ mờ dần dưới ánh đuốc, hơi nóng từ lòng đất liếm vào da thịt, tiếng bước chân vang như trống xa.
Khả Hân nghe nhịp thở và bước chân đồng đội bên cạnh, hiểu rằng không phải ai cũng sẽ trở ra. Suy nghĩ đó không làm nàng chùn — nó làm nàng tỉnh táo hơn: nếu phải hi sinh, thì để đổi lấy lối vào Long Mạch cho người khác. Nàng siết chặt karambit, quay nhìn Khải Vinh một lần rồi bước vào bóng tối, quyết tâm dẫn đường.