Logo

Sa Đec's Life

Little City of Love — 愛之小城

Chương 10 - Sa Tỳ Lam

Chiếc Jeep phanh két, nghiêng lảo đảo giữa biển cát. Lý Khải Vinh chụp súng chĩa ra ngoài cảnh giác, còn Ngọc Trân tái mặt ôm miệng. Quân đặt Hân xuống nền cát, hai tay điểm nhanh mấy huyệt đạo quanh vai và ngực. Dòng nội lực dồn ngược, giữ luồng độc không lan vào tim. Nhưng hơi thở nàng vẫn gấp, môi tái nhợt, cơ thể co giật từng cơn. — "Độc... nó... đang ăn mòn khí huyết..." — Minh Quân nghiến răng, mồ hôi ướt trán. Hạo Nam hấp tấp: — "Giờ làm sao? Cứu kiểu gì?!" Quân ngẩng lên, ánh mắt lạnh buốt: — "Lên xe. Tìm chỗ trú ngay. Không có thời gian... nếu không, Khả Hân không qua khỏi." Quân đặt lên vai nàng, giọng trầm nhưng nghiêm: — "Để anh tìm chỗ dừng, rút mũi tên ra cho em. Đừng cử động... chỉ một chút sơ sẩy, độc có thể lan nhanh hơn." Họ kéo nhau lên Jeep, lao đi trong cơn gió rít. Sau lưng, bóng Thành Cát Bụi khuất dần trong sa mạc xám xịt. Bên trong xe, Khả Hân vẫn run rẩy trong vòng tay Quân, mỗi hơi thở như dao cắt. Ánh mắt Quân nhìn xa xăm, giọng khàn khàn như lời thề: — "Khả Hân, anh sẽ không để em gục xuống giữa Taklamakan này." Trăng khuyết mờ nhòe sau màn mây bụi, ánh sáng bạc nhợt loang lổ trên biển cát vô tận. Đoàn xe Jeep của Trần Minh Quân khập khiễng dừng lại bên một quán trọ cũ nát, tường đất sụt lở, mái tôn gỉ sét lật phật theo gió. Biển gỗ treo lệch chỉ còn mấy chữ Ả Rập đã bạc màu. Triệu Khả Hân được dìu vào trong, sắc mặt tái nhợt. Vết thương nơi bắp tay phải tím bầm, ven da lan những đường gân xanh đậm. Cô thở dốc, toàn thân run lên từng cơn. Hân buông cây nỏ rơi xuống nền gạch, Minh Quân nhặt lấy, để sang một bên. Trần Minh Quân đặt nàng nằm xuống tấm chăn thô trải trên giường gỗ ọp ẹp. Anh không nói gì, chỉ chụp lấy hộp cứu thương, động tác vừa nhanh vừa gọn. Ngọn đèn dầu chập chờn, ánh sáng vàng nhạt soi rõ mồ hôi lạnh lăn dài trên trán Khả Hân. — "Hân muội, tỉnh lại..." — Quân áp hai ngón tay lên mạch cổ, dòng nội lực chảy ngược, hút từng luồng khí lạnh ra. Nhưng thay vì tan biến, một luồng tê dại lan ngược vào chính cánh tay anh. Anh nhíu mày. Chất độc này khác hẳn mọi loại thường gặp. Không chỉ phá khí huyết, nó còn đọng lại từng mảng như sương mù xanh trong kinh mạch. Minh Quân điểm nhẹ lên vai Khả Hân rồi rút nhanh mũi tên, máu đen tuôn ra, Hân khẽ kêu nhẹ một tiếng, nàng gần như không còn sức lực. Lý Khải Vinh đứng canh ngoài cửa, tay giữ súng, mắt lia khắp bóng tối ngoài sân cát. Ngọc Trân ôm chặt balô, ngồi run rẩy sát tường, đôi mắt đỏ hoe. Hạo Nam thì sốt ruột đi tới đi lui, miệng lẩm bẩm chửi rủa. — "Chết tiệt! Nếu tôi nhanh tay hơn... thì đâu đến nỗi này..." — Nam nghiến răng. Minh Quân ngẩng lên, giọng trầm nhưng dứt khoát: — "Im đi. Đây không phải lỗi của ai. Điều quan trọng bây giờ là giữ cô ấy sống." Một tuần trước, trong đại trướng Khiết Đan. Khi đám kỵ binh và Nguyệt Hoa báo tin bại trận và bị đuổi ra, chỉ còn lại Thiết Hùng và con trai. Gió sa mạc rít qua khe trướng, ngọn đèn dầu lay lắt, ánh sáng vàng hắt lên gương mặt gồ ghề như tạc đá của lão. Thiết Hùng lặng lẽ rút từ trong tay áo ra một lọ ngọc đen, chất lỏng bên trong sẫm màu, sóng sánh lạ lùng. Hắn đẩy lọ đó vào tay Thiết Sơn, giọng trầm khàn như kéo lê trên cát: — "Cầm lấy. Độc dược này là bí phương Tây Vực. Một khi ngấm vào máu, ruột gan sẽ nát ra trong nửa khắc. Giữ lấy... để dùng khi cần." Thiết Sơn đón lấy, hơi ngập ngừng. Hắn giơ lọ ngọc lên cao, mở nắp. Ngay tức thì, một làn khói xanh mờ bốc ra, mùi hăng cay xuyên thẳng vào mũi, khiến mắt cay xè. Thiết Sơn cau mày, bật thốt: — "Đây là... Tỳ Lam Tán?!" Ánh mắt Thiết Hùng lóe sáng, gật đầu: — "Đúng. Một loại kịch độc Sa Tỳ Lam, luyện từ nhựa cây độc mọc quanh ốc đảo phía nam. Chỉ cần một vết thương nhỏ, trong vòng nửa khắc sẽ nát gân, loét xương, ruột gan cháy rữa. Tẩm vào vũ khí, chẳng ai sống nổi." Thiết Sơn ngẩng lên, ánh mắt thoáng chấn động: — "Cha... sao lại..." Thiết Hùng cắt lời, giọng gầm như sấm, nặng tựa búa nện: — "Nguyệt Hoa mềm yếu! Nó dám tha cho kẻ địch. Ta không cần sự nhân tính đó. Ta cần một lưỡi dao không run tay! Con phải mạnh hơn cả nó. Mọi thứ ngập ngừng... đều là yếu hèn!" Thiết Sơn cúi đầu. Bàn tay siết chặt lấy lọ độc, ánh mắt lóe lên một tia sáng phức tạp — vừa lo lắng, vừa tàn nhẫn. Ngọn đèn dầu trong đại trướng năm ấy chập chờn... rồi tắt phụt. Hiện tại – Quán trọ giữa sa mạc Trong bóng tối ngột ngạt, Trần Minh Quân chụp lấy điện thoại vệ tinh trong balô, bấm số quen thuộc. Vài hồi tín hiệu rè rè vang lên, cuối cùng giọng đàn ông dày dạn phát ra: — "Tôi là Trình Gia Ý. Có chuyện gì?" — "Khả Hân bị trúng tiễn. Vết thương không nặng, nhưng độc tính lan nhanh. Tôi nghi đây là Tỳ Lam Tán." Bên kia im lặng vài giây, rồi Gia Ý đáp, giọng căng thẳng: — "Nếu đúng là Tỳ Lam Tán thì tình hình nguy hiểm. Độc này phá khí huyết, gây co giật, nếu ngấm sâu sẽ khiến toàn bộ cơ nhục đông cứng. Tôi đang trong phòng thí nghiệm ở Ô Lỗ Mộc Tề. Để tôi... chờ đã..." Âm thanh lạch cạch của ống nghiệm va chạm vang lên. Gia Ý nói tiếp: — "Chúng tôi vừa thử chiết xuất một loại huyết thanh trung hòa. Nhưng chưa có ai thử trên người... Tôi sẽ gọi cho Tuyết Nhàn." Chưa kịp dứt, một giọng nữ chen vào đường dây khác, gấp gáp: — "Tôi là Quách Tuyết Nhàn. Đúng, chúng tôi đã tạo được thuốc thử. Nguy hiểm, nhưng có hy vọng. Tôi sẽ mang theo mẫu giải, xuất phát ngay bằng trực thăng. Gửi cho tôi tọa độ hiện tại!" Quân thở mạnh, ánh mắt lóe lên tia hy vọng. Anh đưa tọa độ, rồi gấp máy lại. Ngẩng lên, anh nhìn thẳng cả nhóm: — "Người của chúng ta đang đến. Bằng mọi giá phải cầm cự đến lúc đó." Trong gian phòng nhỏ. Gió thổi ù ù qua khe cửa, bụi mịn rít vào, làm ngọn đèn dầu chao nghiêng. Khả Hân rên nhẹ, môi tái nhợt, mồ hôi ướt tóc mai. Quân cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh, hai tay đặt lên mạch tay nàng, vận khí đều đặn. Lòng bàn tay anh phát sáng nhè nhẹ, hơi nóng truyền sang, kiềm giữ luồng độc. Anh khẽ thì thầm, như chỉ để mình nghe: — "Đừng bỏ ta, Hân muội... chỉ cần vượt qua đêm nay, sẽ có thuốc giải..." Hạo Nam đứng nhìn, bực bội đấm tay vào tường: — "Quỷ thật, bọn Khiết Đan khốn kiếp! Để tôi ra ngoài, tôi giết hết chúng nó—" Khải Vinh giơ tay chặn, giọng lạnh: — "Lúc này ra ngoài là chết cả bọn. Giữ yên tĩnh, đừng làm phiền anh Quân." Ngọc Trân khẽ nói, giọng run: — "Anh Quân... có chắc chị Hân sẽ qua khỏi không?" Quân ngẩng lên, đôi mắt u ám nhưng kiên quyết: — "Còn ta, còn hy vọng." Anh lấy từ balô ra một viên đá xanh trong suốt — chính là băng tinh gia truyền mà Khả Hân từng nhắc. Đặt viên đá trên ngực nàng, luồng khí lạnh tỏa ra. Quân vận khí điều hòa, để băng tinh hấp thụ phần độc khí đang lan. Khả Hân thở gấp, ngực phập phồng, nhưng nét mặt dần giãn ra một chút. Điện thoại lại rung. Quân bật lên, giọng Tuyết Nhàn vang rõ, lẫn tiếng cánh quạt trực thăng gầm rú: — "Tôi đang trên đường. Còn khoảng năm tiếng nữa mới tới được khu vực của anh. Nhưng lưu ý, thuốc giải chỉ là bản thử. Tỷ lệ thành công... 50%. Nếu thất bại, độc sẽ lan nhanh hơn." Quân im lặng vài giây. Ánh mắt anh hằn nét kiên định: — "Cứ mang đến. Ta không cho phép nàng chết ở đây." Đêm dần xuống, cả nhóm gần như không ngủ. Ngoài sân, lạc đà gõ móng kẽo kẹt. Bên trong, Hạo Nam ngồi ôm côn, mắt mở trừng trừng. Ngọc Trân gục đầu trên balô, mắt sưng đỏ. Khải Vinh vẫn ngồi thẳng, súng đặt ngang đùi. Trần Minh Quân suốt mấy canh giờ không rời khỏi Khả Hân. Mỗi khi nàng co giật, anh lại đặt tay vào huyệt đạo, điều khí giữ cho nàng ổn. Mồ hôi anh ướt cả lưng áo, nhưng ánh mắt chưa một lần lung lay. Gió rít qua mái tôn, như tiếng kèn than khóc. Ánh đèn dầu leo lét hắt bóng dài của cả nhóm lên vách tường. Căn phòng chật hẹp ôm chặt một nỗi chờ đợi ngột ngạt. Ngoài kia, giữa sa mạc đêm mênh mông, tiếng cánh quạt trực thăng từ xa mơ hồ vọng lại — một âm thanh mong manh nhưng cũng là sợi dây duy nhất níu lấy hi vọng sống còn. Ánh bình minh đỏ nhạt hắt lên dải cát vàng. Tiếng cánh quạt trực thăng vang vọng từ xa, dần dần rạch ngang bầu trời xám xịt. Bụi cát tung mù khi chiếc trực thăng hạ xuống bãi đất trống cạnh quán trọ xập xệ. Hạo Nam chạy vội ra vẫy tay, mắt sáng rực: — "Ở đây! Ở đây!" Cửa trực thăng bật mở, Quách Tuyết Nhàn bước xuống, gương mặt lộ nét căng thẳng nhưng ánh mắt vẫn kiên nghị. Trên vai cô đeo túi y tế quân dụng, bước đi dứt khoát đến khi vào phòng. Trong gian trọ tối ẩm, Triệu Khả Hân nằm mê man, sắc mặt xám xanh, hơi thở dồn dập. Trần Minh Quân ngồi cạnh, mắt đỏ vì cả đêm không chợp mắt. Tuyết Nhàn không nói nhiều, mở túi, lấy ra một lọ thủy tinh chứa chất lỏng xanh nhạt. Cô rút kim tiêm, động tác nhanh gọn. — "Đây là huyết thanh thử nghiệm. Tiêm thẳng vào tĩnh mạch, độc sẽ bị trung hòa. Nhưng... chưa có tiền lệ." Minh Quân nhìn thẳng vào mắt cô, giọng khàn khàn: — "Cứ làm đi." Mũi kim xuyên vào làn da nhợt nhạt. Chất lỏng xanh lan dọc theo mạch máu. Khả Hân co giật một thoáng, rồi thở hắt ra. Mồ hôi lạnh túa ướt cả gối. Vài phút căng như kéo dài cả canh giờ. Rồi màu xanh tím trên cánh tay nàng dần rút lại, chỉ còn vết thương đỏ sậm. Sắc mặt cũng đỡ tái, hơi thở dần ổn định. Ngọc Trân òa khóc, ôm chặt tay chị. Hạo Nam đấm mạnh vào tường, cười sặc sụa: — "Sống rồi! Chị ấy sống rồi!" Quân thở mạnh, rốt cuộc thả lỏng bàn tay đang siết chặt suốt cả đêm. Anh khẽ thì thầm: — "Cảm ơn trời... Hân muội, muội vẫn còn ở đây." Tuyết Nhàn lau mồ hôi, giọng dứt khoát nhưng nhẹ đi: — "Tạm thời độc đã bị áp chế. Nhưng thể lực của cô ấy suy kiệt, cần ít nhất hai ngày tĩnh dưỡng mới hồi phục. Tôi sẽ ở lại theo dõi." Trưa hôm đó, cả đoàn nghỉ trong quán trọ. Hạo Nam đi kiếm ít bánh mì khô và nước ngọt từ thương nhân bản địa. Khải Vinh ngồi mài súng, Ngọc Trân ghi lại hành trình. Trong căn phòng, Khả Hân khẽ mở mắt. Ánh sáng buổi trưa lọt qua khe cửa, hắt lên nụ cười mệt mỏi của nàng. Trần Minh Quân ngồi đó, vẫn nắm tay nàng, đôi mắt ánh lên niềm tin đã được trả lại. Bên ngoài, gió sa mạc thổi qua, mang theo bụi mờ vàng úa. Nhưng trong gian phòng chật hẹp ấy, mọi người biết họ vừa đi qua một lằn ranh sinh tử. Hạo Nam và Ngọc Trân ra sân sau quán trọ. Ngọc Trân ngồi xuống ghế gỗ , nhìn anh, khẽ hỏi: — "Vì sao anh lại vào quân đội? Lúc thấy anh cầm côn, em đoán chắc hẳn không phải chỉ vì thích võ nghệ." Hạo Nam rồi bật cười nhẹ: — "Anh và Khải Vinh là kết nghĩa huynh đệ. Gia cảnh anh khó khăn, không có đường đi nào khác. Quân đội cho anh vừa có đãi ngộ, vừa có cơ hội rèn luyện, lại được phục vụ Tân Cương. Ít ra, đó là con đường để anh còn ngẩng mặt." Ngọc Trân gật đầu, đôi mắt ánh lên cảm phục. Cô mím môi rồi đáp: — "Còn em... vốn dĩ ước mơ trở thành tiếp viên hàng không. Nhưng rồi lại mê những lớp địa chất, bản đồ, và sa mạc. Khi biết Khả Hân tỷ đang dẫn đoàn, tôi nhất quyết bám theo để học hỏi. Tỷ ấy giỏi nhiều thứ tiếng, lại dày dạn kinh nghiệm. Với tôi, đó là cơ hội vừa học chuyên môn, vừa trau dồi ngoại ngữ mà tôi yêu thích." Ngọc Trân chống cằm, nhìn ra cát vàng lấp lóa: — "Anh Nam này... có phải ông bà Minh Quân – Khả Hân này có gì đó hơi... lạ lạ, quái quái không?" Hạo Nam phì cười, gật đầu tiếp lời: — "Có đấy. Cái ông Trần Minh Quân này. Ngoài mặt lúc nào cũng điềm tĩnh, ăn uống chậm rãi như bậc thầy giang hồ. Nhưng mà hở ra là Pepsi, trà sữa, nước ngọt. Chưa kể cái câu cửa miệng 'Bác sĩ không giết người' — nghe riết thành thói quen." Ngọc Trân nghiêng người, thì thầm: — "Chị Hân... thật sự quá mức sạch sẽ. Đi đâu cũng lau, cũng sắp xếp, ngay cả khăn tay cũng gấp vuông góc. Ở chung nhiều lúc... áp lực lắm đó." Ngọc Trân mím môi cười: — "Võ lâm cao thủ gì đâu, toàn những tính lạ lùng." Hạo Nam thở dài, đáp nửa đùa nửa thật: — "Chính vì lạ lùng vậy mà họ mới là Minh Quân – Khả Hân chứ." Cả hai cùng im lặng một lúc. Tiếng gió xào xạc phủ quanh, mang hơi cát lạnh. Trong khoảnh khắc ấy, Ngọc Trân thoáng nhận ra: hành trình này, tuy khắc nghiệt, nhưng đã kết nối những con người vốn chẳng có lý do gặp nhau, để cùng nhau bước qua ranh giới sống chết.