Chương 9 - Huyết sa tàn nguyệt
Triệu Khả Hân và Nguyệt Hoa cùng bật người, phi thân dọc theo tường thành đổ nát. Bàn chân chạm đá, thân hình bật liên tiếp như hai mũi tên vút lên trời. Chỉ trong chớp mắt, cả hai đã đứng đối diện trên đỉnh thành cổ, trên một phiến đá chep leo chỉ chực đổ, nơi gió gào rít dữ dội, cát quất rát mặt.
Dưới kia, Ngọc Trân ngẩng lên, tay run run ôm ngực:
— "Chị Hân... cẩn thận!"
Trần Minh Quân vẫn giữ giọng trầm khàn, không rời mắt:
— "Có công, có thủ. Cận chiến hay viễn chiến, tùy lúc mà áp dụng. giữ điều tức vững, kinh mạch thuần khiết... sẽ không thua được."
Khả Hân dựng karambit, ánh thép lạnh lóe sáng. Giọng nàng dội vang giữa thành hoang:
— "Yêu nữ Khiết Đan! Lần trước ta tha cho ngươi, còn dám quay lại tìm cái chết?"
Nguyệt Hoa cười lớn, tóc đen tung bay, hai thanh scimitar vạch thành hai vầng sáng dữ dội:
— "Câu đó... đáng lẽ phải để ta nói với ngươi!"
Cả hai lao vào nhau. Đao cong, lưỡi cong, ánh chớp xoắn lấy nhau, tóe lửa chan chát.
Tiếng thép dội nặng, từng chiêu của Nguyệt Hoa như cuồng phong bão tố. Đao xoay chém ngang, bổ dọc, lưỡi thép cắm sâu vào đá, nứt toác mặt thành cổ, bụi đá văng tung tóe.
Khả Hân vẫn bình tĩnh, bước chân nhẹ mà chắc, thân hình linh hoạt như bóng chim. Mỗi đường karambit đều chính xác, gọn, né tránh từng sát chiêu rồi phản đòn vào chỗ hiểm.
"Xoẹt!" — một nhát móc cắt ngang cổ tay, máu từ tay Nguyệt Hoa phun ra, nhuộm đỏ lưỡi scimitar. Nàng khựng lại, mặt lộ vẻ phẫn nộ.
Khả Hân lạnh lùng, ánh mắt lóe sáng:
— "Chênh lệch đã rõ..."
Nguyệt Hoa gào lên, đôi mắt đỏ ngầu:
— "Chưa đâu!!!"
Nàng xoay người, đao múa như gió bão, liên tiếp chém ra những đường hung hiểm. Nhưng mỗi cú dao đều bị karambit gạt bật.
Khả Hân bất thần xoay cổ tay, luồng hàn khí từ Băng Tinh truyền thẳng qua vũ khí, chạy dọc vào cổ tay đối thủ.
Nguyệt Hoa rùng mình, cả cánh tay run lên, ngón tay tê cứng, lưỡi scimitar khựng lại giữa không trung.
Nàng nghiến răng, thét lớn, nhưng bàn tay run bần bật, không còn linh hoạt như trước.
Cát thổi ràn rạt. Hai thân ảnh tách ra, đứng chênh vênh trên mỏm đá nứt vỡ. Máu từ cổ tay Nguyệt Hoa nhỏ xuống, từng giọt thấm vào nền cát xám.
Nàng thở dốc, mắt trừng trừng nhìn cặp karambit ngắn ngủn trong tay Khả Hân. Giọng lạc đi:
— "Không thể nào... với thứ đao ngắn củn như thế, sao lại ép ta đến nước này?"
Triệu Khả Hân siết chặt chuôi karambit, hơi thở ổn định, ánh mắt lạnh như băng:
— "Đao dài... một tấc, sâu thêm một tấc. Nhưng đao ngắn... hiểm hơn một tấc."
Ánh thép cong lóe sáng trong gió, hàn khí phả ra rờn rợn.
Nguyệt Hoa nghiến răng, song scimitar run bần bật trong tay, nhưng khóe môi nàng lại nhếch lên, ánh mắt không chịu khuất phục:
— "Vậy... để xem tấc ngắn của ngươi... có đủ kết liễu ta không!"
Tiếng gào của Thiết Sơn vọng lên từ bên dưới:
— "Nhị muội, cẩn thận!"
Ngay khoảnh khắc ấy, Trần Minh Quân đã lao tới như tia chớp. Trúc Ảnh Kiếm lóe sáng, chém thẳng xuống.
Thiết Sơn phẫn nộ, mắt đỏ ngầu. Y quẳng đại đao, hai tay giơ trần, toàn thân vận khí, cơ bắp cuồn cuộn nổi gân. Tiếng gầm bật ra như thú dữ:
— "Ngươi dám!"
Kiếm chém xuống. Thiết Sơn giơ tay trần đỡ trực diện. "Choang!" — tia lửa tóe ra, lưỡi kiếm kẹt lại giữa lòng bàn tay đầy chai sạn. Mỗi nhát đâm vào yếu hầu, chém ngang cổ, bổ thẳng hạ bộ, đều bị y dùng hai tay đè xuống, trụ lại bằng sức lực kinh hồn.
Trần Minh Quân thoáng biến sắc, mồ hôi lạnh trào ra:
— "Không lẽ... đây là Thiết Bố Sam trong truyền thuyết?"
Thiết Sơn nhe răng, ánh mắt sáng rực, giọng vang như trống dội:
— "Có hiểu biết! Đây là môn nội công giáp thể mà cha ta truyền thụ. Chịu chết đi!"
Kiếm liên hoàn tấn công. Nhưng mọi chiêu thức của Quân — từ yếu hầu đến cổ, từ bụng đến đùi, hạ bộ — đều bị chặn đứng bởi đôi tay như thép.
Trong giây phút hiểm nghèo, Trần Minh Quân gầm lên, vứt Trúc Ảnh Kiếm sang một bên. Hai tay chụm lại, nội lực xoáy thành bão cát:
— "Sa Trung Thập Tam Chưởng!"
"Ầm!" — cát bắn tung, hàng vạn hạt nhỏ như kim ghim dồn dập vào cơ thể Thiết Sơn. Hắn khựng lại, gầm rống, da thịt bật máu rịn. Nhưng từng hạt cát lại từ từ rơi ra khỏi lớp cơ bắp dày, như bị đẩy ngược trở ra.
Trần Minh Quân không bỏ lỡ, xoay hông, tung một cước trời giáng ngay giữa ngực đối thủ.
"Bùm!" — tiếng nổ khô khốc vang vọng. Thiết Sơn bật ngửa, thân thể khổng lồ đập thẳng vào vách đá, đá vụn sụp xuống ầm ầm.
Trên kia, Khả Hân thấy Thiết Nguyệt Hoa chảy máu, tim như bị ai bóp nghẹn. Nàng thu đao, ánh mắt ngoan cường bật lên — định lao xuống khỏi mỏm thành, xộc vào giữa trận để cứu hoặc kết thúc. Chân đã bật, thân nhẹ như chim, song bỗng mọi thứ đổi chiều trong tích tắc.
Nguyệt Hoa trên đỉnh thành, mắt cười lạnh như băng, bất ngờ phóng một đường đao cong mạnh như chém trời; lưỡi thép quét qua mép đá. Cái thềm đá dưới chân họ rền một tiếng, nứt toác rồi lăn nhào — cả tảng đá lớn rơi xuống, hé mở một miệng hầm tối như mực: một địa đạo sâu bật ra giữa không gian, hắt lên hơi lạnh uốn khúc.
Tiếng đá rơi, tiếng cát lăn, gió hú xuyên qua miệng hầm như tiếng gọi tử. Ánh lửa trại hắt vào miệng địa đạo, chỉ thấy một vực đen sâu hút — không thể trèo lên từ trong ấy. Cả hai bỗng nhiên biệt lập, tách rời hoàn toàn khỏi mặt trận ầm ầm bên dưới.
Khả Hân đạp nhẹ, khinh công bật lên, nhưng nền đá vừa nứt, trọng tâm trượt theo — nàng không giữ được thăng bằng, ngã bổ, lăn một vòng, tay vẫn nắm karambit. Cát vụn rơi rào rào xuống người, áo choàng xê dịch, mặt nàng trắng bệch vì giật mình hơn là đau.
Nguyệt Hoa lăn một vòng, vết máu từ cổ tay loang ra, miệng rướm máu, nhưng mắt sáng như lưỡi kiếm. Nàng đứng dậy chậm rãi, thở hổn hển, bước sát mép hầm, quay người nhìn Khả Hân bằng ánh mắt không còn khoan nhượng:
— "Trong hai ta — chỉ một kẻ sống rời khỏi đây."
Lời nói như lưỡi dao khắc cứng không gian. Dưới thành, tiếng đấu còn í ới; bên ngoài, cát vẫn rơi. Trên mép vực, hai bóng cường nữ đối diện nhau, riêng biệt — và bi kịch quyết tử đã bắt đầu đếm ngược.
Máu từ vết thương trên vai nhỏ tong tong xuống cát. Nguyệt Hoa cắn răng, không còn đủ sức vùng vẫy với scimitar nữa. Nàng xoay phắt, giật lấy nỏ thép giắt bên hông, giương lên.
"Phập! Phập! Phập!"
Liên tiếp những mũi tên thép lao vun vút, găm vào vách đá tóe lửa. Âm thanh chát chúa vang vọng khắp địa đạo.
Triệu Khả Hân nghiêng người, lách sát vách, mồ hôi chảy ròng nhưng ánh mắt bình tĩnh. Nàng không vội phản kích, chỉ quan sát, từng bước chờ sơ hở.
Bất ngờ, Nguyệt Hoa hét lớn, tung người áp sát, một chưởng dồn toàn lực giáng thẳng vào bụng Khả Hân.
"Bốp!"
Khả Hân nghẹn thở, thân hình gập xuống, bước chân loạng choạng. Nguyệt Hoa không dừng lại, quyền cước cơ bản tung liên hồi, từng đòn thô bạo mà hiểm hóc. Một chỏ ngang bất ngờ quét trúng má Khả Hân, karambit rơi ra đất, đau rát, máu rịn nơi khóe môi.
Khả Hân cắn răng, trong khoảnh khắc, Khả Hân nghiến răng, xoay cổ tay chộp lấy cánh tay vừa tung chỏ của đối thủ, hàn khí từ Băng Tinh dồn ra tức khắc.
"Rắc!"
Nguyệt Hoa run bắn, cả cánh tay đông cứng, mặt tái nhợt, thân thể chao đảo ngã lăn xuống cát.
Nàng gào khan, cố sức vùng lên, chụp lấy nỏ thép rơi bên cạnh. Bàn tay run rẩy kéo dây, một mũi tên lóe sáng, chĩa thẳng vào ngực Khả Hân, bóp cò.
Trong khoảnh khắc đó — "xoẹt!"
Một ánh bạc vút đi, phi đao của Khả Hân đã găm thẳng vào cổ đối thủ. Máu phụt đỏ, Nguyệt Hoa khụy xuống, mắt mở to, hơi thở đứt đoạn.
Nàng nấc nghẹn, bàn tay vẫn giữ chặt nỏ, máu ứa ra bên mép. Cuối cùng, toàn thân run rẩy, hộc thêm một ngụm máu tươi, ngã nghiêng trong bóng cát tối đen.
Nguyệt Hoa đã gục xuống, máu rỉ từ miệng, hơi thở loạn nhịp. Nàng run rẩy vươn tay, nắm chặt nỏ thép, đưa lên cao. Đôi môi tái nhợt mấp máy, giọng khàn khàn:
— "Kẻ xứng tầm thì nên giữ lấy. Vứt đi... phí máu ta đã đổ."
Nàng dừng lại, ánh mắt mờ đi nhưng vẫn ánh lên tia kiêu hãnh xen lẫn bất khuất. Cánh tay run run buông xuống, nỏ rơi vào cát lạnh. Thân thể Nguyệt Hoa ngã nghiêng, tóc đen phủ một nửa gương mặt, hơi thở tắt lịm.
Triệu Khả Hân đứng lặng, nàng cũng đã bi trúng một mũi găm vào vai trái, máu chảy ròng, tim nhói đau một nhịp khó hiểu. Nàng cúi xuống, nhặt nỏ thép, siết chặt trong tay.
Khẽ thì thầm, giọng nàng vang trong gió lạnh:
— "Nguyệt Hoa... ta sẽ không để vũ khí này bị lãng quên."
Địa đạo rền vang tiếng gió hú. Máu đỏ loang trên nền cát xám, khắc lại dấu ấn bi tráng của hai cường nữ — một người đi, một người ở lại.
Triệu Khả Hân cắn răng, dùng khinh công đạp tường, ngón tay bấu lấy khe đá, máu từ tay chảy ròng xuống vách. Nàng phi thân, xoay người, rồi bật một nhịp cuối cùng thoát ra khỏi miệng địa đạo. Đứng trên mép thành, nàng hít mạnh, giơ cao cây nỏ lên, giọng khàn vang vọng cả chiến trường:
— "Nguyệt Hoa đã chết dưới đao của ta!"
Câu nói như sét đánh, khiến cả Thành Cát Bụi chao đảo.
Dưới chân thành, Thiết Sơn ngẩng phắt đầu, đôi mắt đỏ rực. Một tiếng gào xé ngực vang lên:
— "Nhị muội!!!"
Hắn vận toàn lực, cơ bắp nổi cuồn cuộn, húc thẳng vai vào bụng Trần Minh Quân.
"Bùm!" — Quân chới với, thân hình bị đẩy bật lùi, ngã nhào xuống bãi đá vỡ vụn. Thiết Sơn lao theo, tiếng gầm rền:
— "Nhị muội...!!!"
Khói bụi tung mù, đá vỡ rơi lả tả.
Một hang đá cách Thành Cát Bụi chừng năm mươi dặm.
Ngọn lửa leo lét hắt bóng chập chờn lên vách đá loang lổ. Gió sa mạc rít qua khe hở, hú dài như tiếng than khóc.
Thiết Sơn quỳ dưới đất, thân hình cao lớn che trọn ánh sáng. Trong tay y, thi thể Nguyệt Hoa nằm bất động, gương mặt dính máu nhưng vẫn còn nét kiêu hãnh của một nữ võ giả. Mái tóc đen xõa rối, dính lẫn cát bụi.
Y khẽ run, bàn tay thô ráp chạm nhẹ lên gò má lạnh ngắt, giọng trầm như xé ra từ lồng ngực:
— "Nhị muội... đáng lẽ ta phải đi cùng muội lên thành... đáng lẽ không để muội một mình."
Một tên thuộc hạ quỳ xuống sau lưng, run giọng:
— "Đại ca... bọn chúng quá mạnh. Cô nương... đã tận lực rồi..."
Tiếng "BỐP!" vang lên, Thiết Sơn vung tay tát thẳng, gã lăn sang một bên, máu ứa khóe miệng.
Thiết Sơn gầm lên, giọng nặng tựa đá đè:
— "Câm miệng! Muội ta chưa từng yếu hèn! Là ta, chính ta đã không đủ sức bảo vệ!"
Ánh lửa bập bùng, cơ bắp y cuồn cuộn nổi lên, từng đường gân đỏ thẫm dưới lớp da căng. Y nghiến răng, giọng khàn như xé:
— "Nghe đây! Mau đi! Gọi về cho Lão gia — xin viện binh khẩn cấp. Không ai được phép nói Nguyệt Hoa đã chết; kẻ nào lỡ lời, lấy mạng làm giá!"
Thiết Sơn nhấn mạnh, mắt lóe lên tia điên cuồng:
— "Cho chúng bảy ngày — bảy ngày sau, ta sẽ quay lại, đem đầu đôi cẩu phu thê kia đặt trước mặt cha để rửa nhục!"
Y đặt thi thể Nhị muội xuống, bàn tay siết chặt vạt áo, bóng người in trên vách hang như một lời thề đẫm máu.
— "Thiết Sơn ta thề... máu của chúng sẽ tưới cho muội an nghỉ."
Không khí đặc quánh mùi hận thù. Ngọn lửa trong hang nhỏ bùng lên, bóng người khổng lồ của Thiết Sơn hằn in trên vách đá, run rẩy bởi nỗi thù chất ngất.
Cát bụi mịt mù cuốn theo sau bánh Jeep. Triệu Khả Hân ngồi ghế sau, tay vẫn còn vương máu, hơi thở gấp gáp, tay kia cầm cây nỏ của Nguyện Hoa không buông. Trận tử chiến với Nguyệt Hoa vừa kết thúc, đôi mắt nàng vẫn ánh lạnh, nhưng thân thể đã rã rời.
Trần Minh Quân ngoái lại nhìn, khẽ gật đầu trấn an.
— "Ổn rồi, Hân muội. Ra khỏi thành là yên."
Khả Hân mím môi, nén cơn run. Nhưng đột nhiên, một luồng tê dại dữ dội bùng lên từ cánh tay phải — nơi vết tên cắm phải. Nàng bật người, bàn tay siết chặt lấy thành ghế, mắt mở to, hơi thở đứt quãng.
— "A...!"
Cả xe giật mình. Cao Hạo Nam quay phắt lại, hốt hoảng:
— "Chết cha, chị Hân sao vậy?!"
Khả Hân co quắp, toàn thân run rẩy. Mạch máu nổi gân xanh tím, lan nhanh dọc cánh tay. Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm áo.
Trần Minh Quân lập tức ôm lấy nàng, giọng trầm khàn mà dứt khoát:
— "Dừng xe! Mau!"