Chương 8 - Thành Cát Bụi
Khi ấy, tại Macau - sòng bạc của Lưu Vạn Long. Hắn đang tiếp đón Thiết Hùng.
Khói thuốc và ánh đèn đỏ nháy loang loáng khắp căn phòng ngầm của một sòng bạc lớn. Tiếng cười hô hố chen lẫn tiếng xúc xắc lăn lóc.
Lưu Vạn Long – bụng phệ, tay lắc ly rượu, đang nở nụ cười nham nhở. Đối diện, Thiết Hùng ngồi sừng sững, áo bào đen, ánh mắt sắc như dao. Vài đệ tử Khiết Đan đứng quanh, ánh mắt lạnh lùng, tay đặt trên chuôi đao.
Khói thuốc lượn lờ, ánh đèn mờ đỏ soi bóng người trên bàn gỗ dài. Ly rượu va nhau lách cách.
Lưu Vạn Long vỗ vai đối diện, cười khà khà:
— "Ha ha, Thiết huynh quả thật khí phách. Tại hạ đây lăn lộn đất đai, cũng chỉ mong một lần chạm đến báu vật trời ban. Nếu đoạt được Ngọc Kỳ Tây Vực, phú quý chỉ là khởi đầu."
Thiết Hùng nhấc chén, uống cạn, đặt mạnh xuống bàn. Giọng hắn trầm, từng chữ như dao:
— "Lưu huynh trọng ngọc, ta trọng khí. Ngọc Kỳ kia, bề ngoài chỉ là một khối tinh thể, nhưng bên trong... ẩn mạch long khí. Ai nắm long khí, kẻ đó nắm sinh tử của cả đại mạc."
Hắn ngả người, ánh mắt sắc lạnh:
— "Hậu duệ Thiết Mộc Chân cũng không dám coi thường. Ta, mang họ Thiết, chẳng ngại gánh lấy. Cái ta muốn không phải phú quý... mà là ý chí đại mạc."
Lưu Vạn Long cười tít mắt, nâng chén:
— "Ngọc Kỳ thuộc về ta, long khí thuộc về huynh. Hai ta, kẻ hưởng vinh, kẻ hưởng quyền. Thế chẳng phải song toàn sao?"
Hai kẻ đối diện nhau, nâng chén cạn ly. Rượu đỏ vương ra bàn, kỹ nữ sà vào lòng, tiếng cười khả ố vang vọng giữa khói thuốc nồng nặc.
Hai bên say mèm, Lưu Vạn Long dựa người ra sau, chén rượu xoay xoay trong tay, mắt nheo lại:
— "Nói thì nói thế... nhưng Ngọc Kỳ rốt cuộc trông như thế nào? Ta chỉ nghe đồn, chứ chưa từng thấy tận mắt. Thiết huynh, xin chỉ bảo."
Thiết Hùng bật cười khàn, đặt mạnh chén xuống. Đám đệ tử Khiết Đan sau lưng im bặt, chỉ còn tiếng gió rít ngoài khe cửa. Hắn chậm rãi nói, giọng trầm như sấm:
— "Ngọc Kỳ... không phải là ngọc thường. Nó trong suốt như băng, nhưng ánh sáng bên trong lại chảy như thủy ngân. Ban ngày hắt ánh xanh lam, ban đêm lại phát quang mờ như trăng non."
Thiết Hùng cười khàn, rồi hất cằm. Một đệ tử Khiết Đan lập tức mở túi da, rút ra... một chiếc iPad sáng loáng. Cả bàn nhậu thoáng ngẩn người, ngay cả Lưu Vạn Long cũng bật cười:
— "Ha ha, Thiết huynh cũng... văn minh dữ vậy sao?"
Thiết Hùng nheo mắt, giọng lạnh:
— "Muốn chiếm cả đại mạc, không thể ngu dốt như kẻ cướp chợ. Thời thế này, đao kiếm đi với máu... nhưng thông tin đi cùng trí tuệ."
Đệ tử chạm tay, màn hình sáng lên. Trên iPad hiện một bức mô phỏng 3D: một viên ngọc trong suốt như băng, ánh lam và bạc chảy bên trong như thủy ngân. Ở lõi, những đường vằn xoắn cuộn, tựa long mạch uốn lượn, phát sáng lờ mờ.
Thiết Hùng chỉ vào màn hình, giọng trầm:
— "Nói có sách, mách có chứng! Đây là Ngọc Kỳ Tây Vực. Ngọc trong suốt, nhưng lõi chứa cơn bão bị phong ấn. Ai có nó, sẽ điều khiển long khí dưới lòng đất. Gọi gió, dấy bão, khiến sa mạc biến thành vũ khí."
Hắn ngẩng đầu, mắt lóe sáng tham vọng, gần giọng:
— "Trong lõi khối ngọc, có vằn mờ tựa như long mạch uốn lượn. Ai có mắt tinh sẽ thấy, khí xoáy chuyển trong ấy giống hệt cơn bão bị nhốt vào trong hòn đá. Đó là điềm trời — kẻ nắm nó, có thể dẫn dòng khí dưới đất, gọi bão cát đến theo ý mình."
Lưu Vạn Long nhìn một hồi, rồi phá lên cười ha hả. Hắn chọc ghẹo:
— "Ha ha! Thiết huynh à không... giờ ta phải gọi huynh là "iPad Giáo Chủ" mới đúng! Võ lâm trung nguyên còn chép phổ bằng giấy, huynh thì lấy luôn công nghệ mà diễn giải Ngọc Kỳ. Thật là thời thượng!"
Cả bàn rượu bật cười ầm ầm. Kỹ nữ ngả nghiêng, rượu văng tung tóe.
Thiết Hùng nhếch mép cười mỉa, ánh mắt lạnh băng:
— "Cười đi. Sau này khi long khí dậy sóng, cái tên 'iPad giáo chủ' mà các ngươi đùa giỡn hôm nay... sẽ là nỗi khiếp đảm thiên hạ."
Không khí chợt lắng lại. Lưu Vạn Long nuốt khan, nhưng vẫn gật gù nâng chén:
— "Thế thì càng đáng kết giao! Ngọc Kỳ cho ta, long khí cho huynh, cùng nhau xưng bá. Cười một tiếng cũng thành hảo bằng!"
Trong lúc Thiết Hùng và Lưu Vạn Long cụng ly ầm ầm, phía sau đám thuộc hạ Khiết Đan rì rầm. Một tên trẻ cười hềnh hệch:
— "Ha, từ nay theo iPad giáo chủ rồi đó."
Bạn hắn bụm miệng cười, nhưng chưa kịp dứt thì Thiết Hùng quay phắt lại. Ánh mắt hắn lạnh băng, lia thẳng như lưỡi dao. Hai gã lập tức cúi rạp, run rẩy.
Thiết Hùng nhếch mép:
— "Cười cũng được. Nhưng nhớ kỹ... cái tên ấy sẽ gieo ác mộng khắp đại mạc. Một khi ta đứng lên, chỉ cần nghe tới thôi, thiên hạ cũng phải run."
Hắn dốc cạn chén, như chẳng buồn để tâm. Nhưng mồ hôi lạnh đã rịn đầy trán hai gã lính trẻ.
Hai kẻ cùng cười, rượu vung vãi, kỹ nữ uốn éo sà vào lòng. Tiếng cười khả ố vang vọng trong khói rượu, đối lập hẳn với sự tĩnh lặng nghiêm cẩn ngoài kia, nơi Minh Quân – Khả Hân đang lần theo dấu long mạch.
Đêm ở Thành Cát Bụi. Gió sa mạc hun hút thổi qua vòm thành cổ đổ nát. Lửa trại nhen lên, ánh sáng hắt bóng loang lổ trên những bức tường sa thạch rạn nứt.
Cao Hạo Nam ngồi chống cằm, chợt buột miệng:
— "Anh Minh Quân... em nghe nói nhiệm vụ lần này ngoài kiểm tra long mạch còn phải bảo vệ cả Ngọc Kỳ Tây Vực nữa. Nó là linh vật trấn giữ đất này... có thật không?"
Trần Minh Quân khựng lại một nhịp, mắt hướng về phù điêu nứt nẻ phía xa, giọng trầm xuống:
— "Ngọc Kỳ không chỉ là vật trấn giữ. Nó như van khóa của long mạch. Khi khí đất dâng quá mạnh, nó điều hòa; khi khí suy, nó giữ cho mạch không gãy. Nếu mất Ngọc Kỳ, long mạch chẳng những rối loạn... mà cả vùng sa mạc này có thể biến thành tử địa."
Anh quay sang, ánh mắt lạnh nhưng buồn buồn:
— "Đối với kẻ tham, Ngọc Kỳ là báu vật. Nhưng đối với đất này, nó là trái tim. Người võ giả bảo vệ long mạch không phải vì vinh quang... mà vì sinh mạng của hàng triệu người sống quanh Taklamakan."
Triệu Khả Hân ngồi bên, lặng lẽ siết chặt viên Băng Tinh trong tay, ánh mắt lóe sáng nhưng cũng nặng trĩu.
Hạo Nam gãi đầu, giọng bớt đùa hẳn:
— "Ra là vậy... thì ra Ngọc Kỳ không phải để làm giàu, mà để giữ đất sống."
Trời xẩm tối. Gió sa mạc hú dài, cuốn theo từng vạt cát vỡ từ vách thành cổ. Trong bóng đêm mờ, lửa trại của đoàn Quân – Hân chập chờn như ngọn nến nhỏ bé giữa biển cát vô tận.
Bỗng xa xa, tiếng vó ngựa dội tới, như sấm nện vào lòng đất. Cát bụi cuốn thành màn, ánh đuốc hồng đỏ lòm hiện lên rải dài trên đường chân trời.
Lý Khải Vinh chồm dậy, súng chĩa thẳng:
— "Có kỵ binh! Tới rất đông!"
Cao Hạo Nam nuốt khan, cầm chặt nhị khúc, mồ hôi rịn trán:
— "Chắc chắn là... Lang Kỵ Hội."
Cát bụi tràn đến. Trong ánh đuốc, những kỵ sĩ khoác áo bào xám hiện ra, ngựa thở phì phì. Dẫn đầu là Nguyệt Hoa trong giáp nhẹ, hai tay cầm hai thanh scimitar lạnh sáng, mắt lóe lửa hận. Bên cạnh nàng, một thân hình vạm vỡ, áo giáp nâu đỏ, chính là Thiết Sơn – tay phải siết chặt đại đao cong, mặt căng cứng.
Nguyệt Hoa phóng ngựa lên trước, ánh mắt như lưỡi dao quét ngang. Giọng nàng vang vọng trong đêm:
— "Triệu Khả Hân! Hôm trước ở địa đạo, ngươi dám hạ nhục ta trước mặt huynh đệ. Hôm nay, ta sẽ rửa nhục!"
Trần Minh Quân đứng dậy, áo bào tung trong gió, giọng trầm khàn:
— "Địa đạo, ngươi vẫn còn toàn mạng. Đó đã là ta nương tay. Đêm nay... đừng ép ta rút Trúc Ảnh Kiếm."
Ánh mắt hai phe chạm nhau. Bầu trời nặng nề như sắp sụp.
Phía sau, Thiết Sơn hít sâu, ánh nhìn phức tạp, như có chút lưỡng lự. Nhưng tiếng thở dài của hắn nhanh chóng chìm vào tiếng vó ngựa rầm rập, khi binh sĩ Lang Kỵ hạ thương, đồng loạt rống lên.
Cả Thành Cát Bụi rung chuyển.
Cát bụi tràn ngập, vó ngựa rầm rập như muốn nghiền nát mặt đất. Hàng chục kỵ sĩ Lang Kỵ lao tới, đao thương lóe sáng trong ánh đuốc.
Trần Minh Quân vẫn đứng yên. Áo choàng đen phất phần phật, mắt anh khẽ nheo lại. Bàn tay từ từ đặt lên cán Trúc Ảnh Kiếm sau lưng.
"Xoẹt!" — lưỡi kiếm tuốt ra, ánh thép mờ xanh hắt lên gương mặt nghiêm nghị. Trong nháy mắt, bóng kiếm tung hoành, như rừng trúc mọc ngược trong đêm tối.
Một tiếng hô trầm vang ra, nội lực dội thẳng:
— "Trúc Ảnh Kiếm Pháp — Khai Chiêu!"
Ánh kiếm vạch thành hàng loạt đường cong, cắt ngang vó ngựa, xé gió sa mạc. Ba kỵ sĩ lao đầu tiên chưa kịp hét đã gục ngã, giáp nứt toác, máu nhuộm cát.
Đám Lang Kỵ hốt hoảng, nhưng chưa kịp lùi thì Trần Minh Quân đã chụm hai tay, nội lực dồn lại, cát dưới chân bắt đầu xoáy lên.
Gió rít. Cát nổi.
Anh quát lớn, giọng như sấm:
— "Sa Trung Thập Tam Chưởng — nhất thức!"
"Ầm!" — cả khoảng đất phía trước bùng nổ. Cát bắn tung như vạn mũi kim châm, lao vào ngực, cổ, mặt những kẻ đang xông tới.
Tiếng thét vang lên chói lói. Hàng chục kỵ sĩ lăn khỏi ngựa, thân thể phủ kín hàng trăm lỗ thủng nhỏ, máu rỉ đỏ tươi, đau đớn lăn lộn. Ngựa hí vang, chạy tán loạn, bụi mù mịt.
Trong ánh đuốc rực cháy, Trần Minh Quân đứng sừng sững, tay cầm Trúc Ảnh Kiếm, áo choàng phấp phới. Mắt anh lóe sáng, trong đầu vang lên tiếng nói chỉ mình anh nghe:
— "Chiêu này ta ngộ được trong bão cát, nhưng vẫn chưa đủ nội lực để thi triển hết mười ba. Chỉ một thức thôi... cũng đủ cho bọn ngươi nằm xuống."
Anh ngẩng đầu, gió sa mạc cuốn phấp phới tà áo, thầm nghĩ:
— "Một thời gian ngắn nữa, khi long khí hộ thể đã thông toàn thân... ta sẽ hoàn thành đủ mười ba chưởng. Đến lúc đó, kẻ dám chống lại... chỉ còn đường hóa cát."
Cát tung mù mịt, tiếng thép chém nhau chan chát, ngựa hí vang trời.
Triệu Khả Hân xoay cổ tay, phi đao vút ra, ánh thép lạnh lóe sáng xuyên qua bóng đêm. "Phập!" — một tên Lang Kỵ trúng ngay cổ, ngã vật xuống. Không kịp thở, Nguyệt Hoa đã lao tới, đôi scimitar vạch thành ánh vòng cung hung hiểm.
Khả Hân gạt ra bằng karambit, tia lửa tóe bùng. Hai thân ảnh xoắn lấy nhau, chém, đâm, lách, nhảy... tiếng kim loại va nhau dội rền trong lòng thành cổ.
Nguyệt Hoa gằn giọng:
— "Hôm nay, ta không nhường nữa!"
Khả Hân cắn môi, mắt lóe sáng:
— "Đến đi, yêu nữ Lang Kỵ Hội!"
Hai bóng nữ hiệp quần thảo, như hổ dữ giao phong trong bão cát.
Bên kia, Cao Hạo Nam hét lớn, cầm nhị khúc xoay tít. Côn vung thành vòng tròn, liên tục quật trúng ngực, vai, đầu gối mấy tên Lang Kỵ. Binh khí đối thủ va vào "choang choang", nhưng côn rung rinh mà vẫn giữ được nhịp.
— "Tới đây! Một chọi mười, ta không sợ!" — Nam gầm lên, rồi quật ngang, hất văng hai tên xuống cát.
Trong lúc đó, Lục Ngọc Trân mặt cắt không còn giọt máu, ôm chặt túi đồ nghiên cứu, lùi rụt về sau. Cô run rẩy trốn sau lưng Lý Khải Vinh.
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!" — súng trong tay Khải Vinh xả ra, từng viên đạn sáng lóe. Ba tên kỵ binh ngã gục, ngựa lồng lên. Anh không thốt một lời, gương mặt lạnh như thép, nhưng thân hình chắn trọn phía trước Ngọc Trân.
Cô run rẩy, mắt nhòe lệ, thì thầm:
— "Nếu không có anh... chắc em chết rồi."
Khải Vinh chẳng quay lại, chỉ siết cò, mắt vẫn quét quanh, giọng gọn lỏn:
— "Giữ yên, đừng rời khỏi lưng tôi."
Ánh đao, tiếng súng, tiếng hét hòa thành bản nhạc hỗn loạn giữa Thành Cát Bụi. Bốn phía, lửa cháy đỏ trời, bóng người xoắn vào nhau, như một cơn ác mộng được khắc trên cát.
Tiếng chém giết bên dưới vẫn vang dội, nhưng trên cao, hai thân ảnh đã tách hẳn ra khỏi trận loạn.