Chương 7 - Lang kỵ hội
Gió Nội Mông hú dài qua thảo nguyên, vỗ vào tường đá đen sì của doanh trại Lang Kỵ Hội. Trong đại trướng, cờ đen in đầu sói tung phần phật, ánh đèn dầu đỏ rực soi rõ bức họa Thành Cát Tư Hãn cưỡi ngựa treo cuối trướng.
Nguyệt Hoa bước vào, áo bào xám phủ bụi cát, vai áo rách toạc, khóe môi còn vết máu khô. Nàng quỳ xuống, giọng nén chặt:
— "Cha... con đã giao thủ với Triệu Khả Hân. Cô ta quá mạnh, phi đao kết hợp Hổ Trảo Đao, lại còn hàn băng hộ thể. Một mình con... không thể hạ nổi. Bên cạnh còn có Trần Minh Quân, nội lực thâm hậu, cứu người kỳ lạ. Hai kẻ đó liên thủ, vượt ngoài dự liệu."
Chưa kịp dứt lời, "BỐP!" — bàn tay của Thiết Hùng như trời giáng, tát thẳng vào mặt nàng. Máu tứa ra, thân thể Nguyệt Hoa chao đảo, nhưng vẫn quỳ gối.
Thiết Hùng gầm lên, giọng như sấm trong đại mạc:
— "Con gái của Thiết Hùng mà dám ca ngợi đối thủ?! Con có biết con đã làm nhục Lang Kỵ Hội không?!"
Một tên thuộc hạ vội vàng quỳ, cầu khẩn:
— "Chủ nhân, xin tha cho tiểu thư..."
Thiết Hùng cười lạnh:
— "Ai cho ngươi mở miệng?"
Ngón tay hắn khẽ điểm. Một luồng độc khí mỏng như kim thép xuyên thẳng qua ngực tên kia. Hắn rú lên một tiếng, ngã vật xuống, co giật dữ dội, sùi bọt mồm một lúc thì chết.
Nguyệt Hoa cắn môi, đầu cúi thấp, giấu nỗi hoang mang trong mắ.
Thiết Sơn — anh trai nàng, đứng sau, siết chặt chuôi đao, mắt nén lửa giận, nhưng im lặng, không dám can ngăn.
Tiếng cười của Thiết Hùng vang lên, nặng như tiếng sấm dội từ lòng đại mạc:
— "Thì ra... hai kẻ đó chính là Ẩn Kiếm Y Nhân và Huyết Ảnh Phi Đao! Ha ha... ta rất lấy làm hứng thú đấy."
Hắn nhếch khóe môi, ánh nhìn sắc bén như đao rạch thẳng vào khoảng không, sát khí cuộn lên như muốn nuốt chửng cả doanh trại.
Thiết Hùng bước đến, tay chỉ thẳng vào bức họa Thành Cát Tư Hãn cuối trướng. Giọng hắn trầm nặng, nhưng rền vang như cuồng phong:
— "Ta mang họ Thiết, không dám xưng là hậu duệ Thiết Mộc Chân. Nhưng ta thừa hưởng chiến ý đại mạc của Ngài! Các ngươi nhu nhược yếu hèn... thật là ô nhục cho tộc Khiết Đan!"
Ánh mắt hắn quét ngang, kỵ binh trong trướng đồng loạt dập đầu, tiếng đồng thanh vang như sấm:
— "Phục quốc! Phục quốc!"
— "Đại Liêu! Đại Liêu!"
Ở bên ngoài, tiếng hô vẫn vang vọng:
— "Nguyện chết vì Lang Kỵ Hội!"
Nguyệt Hoa vẫn quỳ gối, má in dấu bàn tay, lòng cuộn sóng. Nàng hiểu rõ: từ đây, không còn lối thoát. Trận tới, hoặc nàng chết... hoặc Triệu Khả Hân bỏ mạng.
Cùng lúc đó, ở Ô Lỗ Mộc Tề – Trong một góc phố Tân Cương.
Phòng thí nghiệm tầng hầm vang lên tiếng máy ly tâm đều đặn, ánh đèn neon lạnh lẽo soi sáng dãy bàn inox. Những ống nghiệm chứa dung dịch xanh lam nhạt lấp lánh như thủy tinh tan chảy.
Trình Gia Ý đeo găng, nhỏ một giọt dung dịch "Tỳ Lam Tán" lên lá của một mẫu thực vật thử nghiệm. Chỉ trong chớp mắt, lá cây co rút, gân lá tím tái, mạch xơ tan rữa, bốc mùi hăng khét.
Quách Tuyết Nhàn che miệng, cau mày:
— "Kinh khủng thật... đây đúng là kịch độc Sa Tỳ Lam mà chúng ta có mẫu thử ở tuần trước. Tế bào chết chỉ trong vòng vài giây."
Trình Gia Ý không rời mắt, giọng trầm:
— "Cô thấy không? Tỳ Lam Tán phá hủy bằng cách đông kết rồi oxy hóa nhanh, làm mạch dịch khô cạn. Nó không giết bằng ăn mòn như axit, mà bằng cách ép tế bào... nổ tung."
Nói rồi, anh rút từ ngăn tủ một lọ dung dịch màu trắng đục, nhỏ vài giọt vào phần lá còn lại. Kỳ lạ thay, phần gân tím tái ngừng lan, viền lá khô dần lại.
Quách Tuyết Nhàn ngẩng phắt lên:
— "Đây là...?"
Trình Gia Ý nhếch môi cười mệt:
— "Một loại alkaloid chiết từ rễ thảo mộc ốc đảo. Nếu trung hòa được giai đoạn đông kết, ta có thể chặn độc ngay từ mạch máu. Nói cách khác... thuốc giải không phải không có."
Quách Tuyết Nhàn nuốt khan, giọng thấp:
— "Nhưng để thử nghiệm trên người... cần thời gian."
Trình Gia Ý khẽ lắc đầu, ánh mắt nặng trĩu:
— "Không còn nhiều đâu. Một khi Lang Kỵ Hội dùng Tỳ Lam Tán trên chiến trường... sẽ có người phải trả giá bằng mạng sống."
Đột nhiên, Trình Gia Ý quay phắt lại nghiêm giọng hỏi Quách Tuyết Nhàn:
— "Nhàn, nói thật cho tôi biết... tại sao trước kia cô lại có sẵn mẫu Tỳ Lam Tán này? Loại độc hiếm đến mức Tây Vực cũng khó tìm, không thể tự nhiên mà có được."
Quách Tuyết Nhàn thoáng im lặng, rồi rút khẩu trang, để lộ gương mặt căng thẳng. Giọng cô hạ thấp, khàn khàn:
— "Bởi vì... từng có một ca bệnh trong quân y. Một sĩ quan trẻ, trong lúc hành quân đã bị một mũi tên lạ găm vào bả vai. Ban đầu vết thương nhỏ, nhưng chỉ nửa khắc sau toàn thân co giật, da tím, mạch máu phồng rộp. Chúng tôi nghi ngờ có kẻ phản loạn trà trộn."
Gia Ý cau mày:
— "Kết quả thế nào?"
Tuyết Nhàn thở dài, đôi mắt thoáng run:
— "Đã phải chuyển thẳng vào hồi sức tích cực. Tôi cùng ê-kíp phải thay huyết tương ba lần, ép tim hai lần. Cuối cùng giữ được mạng... nhưng một cánh tay vĩnh viễn mất chức năng."
Nàng dừng lại, giọng nặng nề:
— "Lúc đó, tôi xin được giữ lại ít mẫu dịch trong vết thương để phân tích. Không ngờ... chính là Tỳ Lam Tán."
Gia Ý lặng người, rồi chậm rãi gật:
— "Nghĩa là độc này đã từng được tuồn vào nội địa, không phải lần đầu. Nếu Lang Kỵ Hội dùng nó trên diện rộng... thì chẳng khác nào ác mộng lặp lại."
Tuyết Nhàn siết chặt nắm tay, giọng dứt khoát:
— "Chỉ còn cách bào chế thuốc giải càng sớm càng tốt. Khó cũng phải làm!"
* * *
Lúc ở ở caravanserai. Cả đoàn ngồi trong góc tối của lều, nơi ánh đèn dầu hắt xuống bàn gỗ thấp. Triệu Khả Hân đã khỏe lại, nhưng cánh tay vẫn còn băng, ngồi dựa vào vai Trần Minh Quân.
Ở bàn kế bên, Lý Khải Vinh uống bia bản địa, súng đặt ngay cạnh tay. Hạo Nam cầm côn gõ nhịp xuống đất, vừa chán vừa lo. Ngọc Trân thì hí hoáy ghi chép, nhưng đôi mắt liên tục liếc ra sân như mất tập trung.
Đúng lúc đó, tiếng ồn ào vang lên từ cổng caravanserai. Một đoàn thương nhân dắt lạc đà vào, mặt mày hoảng hốt, y phục dính cát bụi. Người đi đầu gào lớn bằng thứ phổ thông lơ lớ:
— "Nghe đi! Tin mới từ phía bắc! Lang Kỵ Hội đã xuất binh! Khiết Đan giương cờ sói, kéo thẳng về phía nam rồi!"
Tiếng xôn xao lập tức lan khắp gian trọ. Có kẻ buông chén rượu, có kẻ vội gom hàng hóa, dắt lạc đà rời đi trong đêm.
Một lái buôn Uyghur khác tiếp lời, giọng run:
— "Nói rằng chúng muốn vây lấy... Thành Cát Bụi. Ai ở đó coi như chôn mạng!"
Ngọc Trân tái mặt, buột miệng:
— "Không thể nào... Thành Cát Bụi chính là chặng kế tiếp của chúng ta."
Hạo Nam phun một ngụm bia, mặt biến sắc:
— "Chết tiệt... mới nghỉ chưa được bao lâu, giờ lại đụng đúng ổ sói."
Không khí trạm nghỉ náo loạn: có người chạy, có người rên than, có kẻ cầu nguyện dưới ánh đèn dầu. Trong góc, Minh Quân siết nhẹ vai Khả Hân, mắt nhìn xa xăm, giọng trầm nặng như đá mài:
— "Vậy là số phận đã chọn. Ở Thành Cát Bụi, chúng ta sẽ gặp chúng."
Khả Hân nghiến chặt môi, bàn tay yếu ớt nhưng vẫn nắm phi đao. Nàng thì thầm, giọng run nhưng ánh mắt rực lửa:
— "Yêu nữ Lang Kỵ Hội... lần này, ta không nhường nữa."
Sau nhiều ngày rong ruổi, đoàn cuối cùng cũng nhìn thấy thành cổ vùi cát hiện ra giữa biển hoang mênh mông, thành này nằm chếch về phía đông Tân Cương và . Những bức tường đất nung loang lổ, nửa chìm nửa trồi trong cồn cát, tháp canh gãy đổ như xương khô chĩa lên bầu trời xám. Gió sa mạc hú qua khe tường, kéo theo tiếng cát rơi lạo xạo như tiếng thì thầm của những hồn ma xưa.
Triệu Khả Hân dẫn đầu, karambit giắt bên hông, phi đao treo lủng lẳng. Nàng bước qua cổng vòm đổ nát, ánh mắt quét quanh. Bên trong, sân gạch cổ đã bị cát phủ gần hết, chỉ còn vài đoạn bậc thang và trụ đá khắc chữ Phạn lở loét.
Nàng ngồi xuống, đặt viên tinh thạch băng trong suốt lên mặt đá. Tay khẽ điểm, luồng long khí tụ về. Một làn hơi lạnh tỏa ra, bám trên cát mịn, kết thành sương trắng. Nàng khẽ run, nhưng ép bản thân tĩnh tâm, từ từ hấp thụ.
Minh Quân ngồi bên cạnh, đặt lòng bàn tay xuống nền đá. Long khí từ mạch ngầm khẽ rung lên, chạy dọc cơ thể. Mồ hôi chảy ròng trên thái dương, nhưng anh vẫn kiên định, giọng trầm:
— "Chỉ cần nạp thêm từng chút, cơ thể mới kịp thích ứng. Tham quá, sẽ tự hủy."
Khả Hân gật, hít sâu. Sương lạnh từ tinh thạch hòa vào kinh mạch nàng, ánh mắt thoáng sáng lên như băng tuyết phản chiếu mặt trời.
Đoàn dựng lều ngay trong sân thành cổ, ánh lửa leo lét hắt lên tường đất. Gió thổi, cát tràn rào rạt qua khe nứt, như tiếng thở dài của vương triều đã mất.
Sáng hôm sau, Khả Hân đi một mình quanh di tích. Nàng cẩn thận mở từng cánh cửa mục, soi đuốc vào trong. Trên tường loang lổ còn sót vài nét bút vẽ thần linh, nhưng mọi thứ chỉ còn là bóng tối lặng câm.
Bất ngờ, "soạt soạt" — từ đống gạch vụn, vài con gián sa mạc to như ngón tay bò ra, cánh kêu rít rít.
Khả Hân sững người. Sắc mặt nàng vốn băng lãnh, nhưng trong chớp mắt trắng bệch. Đôi mắt mở to, môi run run.
— "Aaaa!!"
Nàng quẳng luôn phi đao, nhảy phóc lên, ôm chặt cổ Trần Minh Quân đang đi cùng. Cả người run lẩy bẩy.
Minh Quân đứng khựng, chưa kịp phản ứng. Một vị cao thủ phi đao lạnh lùng, vừa đêm qua còn hấp thụ long khí băng hàn, nay run lẩy bẩy vì... gián.
Anh bật cười khẽ, vòng tay ôm chặt lấy nàng, thì thầm:
— "Hân muội, đối mặt với vạn quân không chớp mắt... mà lại sợ mấy con gián này sao?"
Khả Hân không nói, chỉ siết chặt hơn, mặt nóng bừng. Gió sa mạc ràn rạt qua tường thành, mang theo tiếng cười nhẹ vang lên giữa đổ nát.
Khi Khả Hân còn đang run lẩy bẩy vì gián và bám chặt cổ Minh Quân, ánh đuốc vô tình hắt vào một mảng tường đất nứt nẻ. Cát rơi xuống, lộ ra một bức phù điêu khắc sâu đã mờ nhòa.
Ngọc Trân chạy đến, lau nhẹ lớp bụi. Hình ảnh dần hiện rõ:
Một con long vĩ đại uốn lượn dưới lòng đất. Trên lưng nó là những vòng sóng như mạch nước. Cạnh đó có dòng chữ cổ, nét đã phai: "Nước chôn trong cát, long mạch ngủ vùi. Ai dám đánh thức, sẽ trả giá bằng máu thịt."
Lý Khải Vinh nheo mắt, thốt lên:
— "Đây rõ ràng là... bản đồ long mạch?"
Trần Minh Quân bước tới, ánh mắt nghiêm trọng. Anh chạm tay vào đường khắc, luồng khí nóng từ trong đất khẽ rung. Anh thì thầm:
— "Thành Cát Bụi chỉ là rìa ngoài. Long mạch thật sự... nằm sâu hơn, dưới cát, nơi Taklamakan nuốt mọi dấu vết."
Khả Hân, vẫn ôm chặt vai Quân, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ánh lửa:
— "Nghĩa là tất cả những gì ta hấp thụ từ tinh thạch băng, từ giếng đá... chỉ mới là bề mặt thôi."
Minh Quân gật chậm rãi, giọng trầm:
— "Đúng. Những gì ta thấy ở đây chỉ là khởi đầu. Long mạch thật sự... chính là thứ mà cả Khiết Đan và chúng ta đều đang tìm."
Trong mắt anh thoáng lóe lên tia sáng lạ, như đã chuẩn bị cho một thứ vượt ngoài đao kiếm thường tình.