Logo

Sa Đec's Life

Little City of Love — 愛之小城

Chương 6 - Đao Quang Nỏ Ảnh

Cả nhóm đồng loạt quay lại, không ai nói gì, nhưng ánh mắt đều căng như dây cung. Cánh cửa đá khẽ bên cạnh khẽ rít mở, Nguyệt Hoa bước ra. Áo bào xám quét nhẹ trên nền đất, hai tay cầm cặp scimitar cong ánh thép xanh, trên lưng là chiếc nỏ thép nhỏ, dây đã căng. Nàng cười nhạt, giọng lạnh như gió đêm: — "Triệu Khả Hân... Phi đao Sát Ảnh Môn của ngươi, ta nghe đồn đã khiến nhiều kẻ bỏ mạng. Nhưng xem thử, đao của ngươi có nhanh hơn tên nỏ của ta không?" Khả Hân hít sâu, mắt lóe sáng, bàn tay siết chặt phi đao. Nàng bước lên một bước, giọng rắn rỏi, ngân vang trong lòng địa đạo: "Nguyệt Hoa, độc phụ Khiết Đan! Phi đao này không chỉ lấy mạng... mà còn chém nát kiêu ngạo của ngươi." Nguyệt Hoa khẽ nhướng mày, cười ngạo: — "Khẩu khí lớn. Để xem ngươi giữ nổi mấy chiêu." Khả Hân xoay cổ tay, ánh thép lóe lên thành vệt cong lạnh lẽo. Nàng quay sang phía Minh Quân và cả nhóm, ánh mắt kiên quyết: — "Anh Quân... để em xử ả này. Huynh và mọi người đứng sang một bên." Minh Quân nhìn nàng chằm chằm, im lặng vài nhịp. Rồi anh khẽ gật, lùi lại, đáp gọn lỏn: — "Được." Ngọc Trân lo lắng nắm chặt khăn, Hạo Nam thì nuốt khan, lùi sát tường. Khải Vinh lặng lẽ hạ nòng súng, mắt vẫn dán chặt vào hai bóng người giữa hành lang. Nguyệt Hoa xoay đôi scimitar, ánh sáng cong hắt lên vách đá, như hai vầng trăng khuyết lạnh lẽo. Khả Hân tung phi đao, ánh bạc lóe lên trong tay. Hai luồng khí đối nghịch va vào nhau, khiến cả địa đạo rùng mình như sắp sập xuống. Ngọn đuốc hắt ánh sáng vàng chập chờn lên hai bóng người. Không cần hô, cả hai cùng lao vào, thép chạm thép nảy lửa. Karambit cong loang loáng trong tay Khả Hân, đường đi ngắn, hiểm, lách sát hông. Scimitar của Nguyệt Hoa dài và cong, xoay thành vòng quét ngang, lực nặng mà dồn dập. Tiếng thép chát chúa vang rền trong lòng địa đạo, tia lửa bắn tóe, ánh sáng phản chiếu lên tường đá như sấm chớp trong đêm. Nguyệt Hoa xoay lưỡi kiếm, bất ngờ tung một cú đạp thẳng vào ngực. Khả Hân chéo hai tay bắt chéo, cặp karambit dựng thành gọng kìm chắn lại, lực va chấn khiến nàng lùi nửa bước. Ngay khoảnh khắc đó, Hân hạ thấp người, xoay cổ tay, móc thẳng karambit vào cổ chân đối thủ. Nguyệt Hoa giật mình, ánh mắt lóe lên hoảng hốt. Trong tích tắc, nàng bật người lên, chân còn lại đá mạnh ra, cả thân thể vút lên không, lộn ngược một vòng, đáp lại an toàn ở khoảng trống phía sau. Vạt áo xám tung lên, bụi cát theo gió cuốn vòng quanh. Nguyệt Hoa cười nhạt, giọng vang vọng khắp hành lang: — "Khen cho ngươi, võ giả ẩn nhẫn nhưng cũng biết tiếp thu binh khí mới. Karambit... thú vị đấy. Nhưng ta không chỉ có scimitar." Liền đưa tay giật lấy nỏ thép từ sau lưng. kéo căng dây, khẽ nhếch miệng: — "Triệu Khả Hân... để ta cho ngươi thấy thế nào là lợi hại của Hàn Nguyệt Cổ Nỏ!" "Tách!" – mũi tên nhỏ lao đi, xé gió rít sát mangtai Khả Hân, ghim phập vào tường đá, cát văng tung tóe. Khả Hân xoay cổ tay, phi đao bạc đã vút ra, va chát với mũi tên ngay giữa không trung, tóe lên tia lửa đỏ như đom đóm. Khoảnh khắc im lặng chớp nhoáng trôi qua. Rồi cả hai cùng lườm nhau, lao vào lần nữa. Phi đao loang loáng vút trong không trung. Nỏ thép bắn liên hoàn, ánh bạc dội ngược lên trần vòm. Tiếng va chát, tiếng gió rít, tiếng thở gấp dồn dập hòa thành bản nhạc thép trong lòng địa đạo. Cả nhóm đứng ngoài, chỉ dám nín thở nhìn, từng đốm lửa tóe sáng rọi lên những bộ xương khô ngồi dựa tường, như chứng kiến thêm một trận sinh tử nghìn năm mới lại tái diễn. Bóng hai cường nữ quấn lấy nhau trong hành lang hẹp. Tiếng thép va chan chát, tia lửa tóe lên hắt vào tường đá loang lổ, làm những bộ xương khô ngồi dựa vách như bừng mắt dõi theo. Nguyệt Hoa lao tới, scimitar cong chém loang loáng như lưỡi trăng gãy. Khả Hân lùi rồi xoay, phi đao bật ra, ánh bạc lao vút trong bóng tối. Nguyệt Hoa giương nỏ, "tách! tách!" – những mũi tên thép xé gió, gặp phi đao ngay giữa chừng. Đoàng! – thép đập vào cột đá, vang chấn động như trống trận, bụi rơi rào rào từ trần vòm. Hai bóng người rượt đuổi nhau quanh hành lang, khi thì phi đao cắm phập vào tường, khi thì mũi tên ghim nổ tung đá vụn. Có lúc Khả Hân búng đá sỏi trên nền, vận chỉ pháp biến nó thành ám khí, khiến Nguyệt Hoa phải bật ngược người tránh. Phía sau, Hạo Nam và Khải Vinh đứng há hốc mồm, mắt không chớp, tay quên cả nắm vũ khí. Chỉ còn nghe tiếng gió rít và thép chan chát xoáy dọc địa đạo. Trần Minh Quân khoanh tay, mắt sáng lấp lánh, lặng lẽ quan sát. Trong bụng anh thầm nghĩ: "Quả nhiên... nếu không ta không chuẩn bị Hổ Trảo Đao cho nàng, chưa chắc làm khó được ả Khiết Đan này." Đột nhiên, một phi đao cuối cùng vút ra, ánh bạc rít sát mặt Nguyệt Hoa. Nàng nghiêng người, scimitar gạt bật, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Khả Hân đã vung một karambit theo sau. Ánh thép cong xoáy vòng trong không khí, lao đến từ hướng ngược lại. Nguyệt Hoa thoáng kinh ngạc, buộc phải né thêm một lần nữa, áo bào rách một vạt. Nàng vừa chạm đất, chưa kịp xoay người thì Khả Hân đã xuất hiện như điện xẹt, hơi thở lạnh sượt ngay bên tai. Lưỡi karambit còn lại đặt sát cổ Nguyệt Hoa, ánh thép lạnh kề da, hơi hàn băng từ thanh thép cong tỏa ra lạnh buốt. Khả Hân nghiêng mặt, hơi thở gấp gáp, giọng trầm khàn nhưng rắn như thép: — "Nếu chỉ dựa vào phi đao thì ta chưa chắc thắng ngươi..." Nguyệt Hoa lặng một nhịp, mắt lóe lên sự ngạc nhiên rồi khẽ cười. Cả hai cùng thu binh khí. Nguyệt Hoa khẽ cúi đầu, giọng vang vọng khắp hành lang: — "Triệu Khả Hân, cường nữ Sát Ảnh Môn... đa tạ ngươi đã nhường. Hôm nay đến đây là đủ." Nói rồi, nàng xoay người, bóng áo xám lẫn dần vào sâu trong địa đạo, để lại dư âm thép lạnh còn rung mãi trên vách đá. Tiếng bước chân Nguyệt Hoa cùng đồng bọn dần mất hút trong bóng tối của địa đạo. Không gian lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn mùi khói đuốc và bụi đá âm ẩm. Chưa kịp thở ra nhẹ nhõm, Khả Hân bỗng buông rơi phi đao. Thép chạm đất kêu leng keng, nàng ôm lấy cánh tay phải, gương mặt nhăn nhó. Làn da từ khuỷu tay trở xuống tái nhợt, phủ một lớp băng mỏng, lạnh lẽo đến rợn người. Hơi thở nàng dồn dập, giọng run run: — "Anh Quân... tay em... khó chịu quá..." Trần Minh Quân lập tức bước đến, nhưng không vội vàng. Ánh mắt anh bình tĩnh, bàn tay vững chãi cầm lấy cổ tay nàng. Ngón tay anh điểm nhẹ lên vài huyệt đạo dọc cánh tay, rồi áp lòng bàn tay mình lên. Một luồng khí ấm nóng từ cơ thể anh truyền sang, hút từng sợi hàn băng ra khỏi mạch máu của Khả Hân, kéo dòng khí lạnh rút vào chính mình. Hơi nước trắng bốc lên, mờ mờ trong ánh đuốc. Anh khẽ trầm giọng, vừa điểm huyệt vừa giải thích: — "Hân muội... đây là phản ứng bình thường. Long khí hợp thể chưa thông, hàn băng chưa dung hòa. Không nguy hiểm đâu, chỉ cần nghỉ ngơi." Khả Hân cắn môi, mồ hôi lạnh rịn trên trán, dần cảm thấy bàn tay ấm trở lại. Nàng thở hắt ra, gục nhẹ vào vai Minh Quân, giọng khẽ: — "Nếu không có anh... chắc em không chịu nổi." Minh Quân xoay người, ánh mắt nghiêm nghị hướng ra cả nhóm: — "Hạo Nam, tìm ngay một nhà nghỉ gần nhất. Chúng ta cần dừng ít nhất một ngày để điều thương." Hạo Nam gãi đầu, giọng vẫn còn run sau trận vừa rồi: — "Ờ... dạ! Để em lo. Nhưng giữa cái sa mạc này... chắc phải đi thêm chút nữa mới có chỗ." Lý Khải Vinh đã giương bản đồ, giọng lạnh lùng chen vào: — "Cách đây nửa ngày đường có một trạm nghỉ của thương nhân. Nếu đi ngay, trời sáng sẽ kịp." Ngọc Trân vẫn còn run tay, vội cất phiến khăn cùng bộ bài Ốc Đảo, mắt lo lắng nhìn Khả Hân, không dám thốt một lời. Ngọn đuốc lại bập bùng, chiếu bóng cả đoàn đi tiếp vào bóng tối, nhưng lần này bước chân ai cũng nặng nề hơn. Ra khỏi địa đạo, cả đoàn chợt khựng lại: hai tên Lang Kỵ Hội nằm sõng soài trên cát, máu thấm áo, thở hổn hển vì bị thương, không kịp chạy theo Nguyệt Hoa. Lý Khải Vinh giương súng, lạnh giọng: — "Để ta kết liễu." Minh Quân bước tới, trầm giọng: — "Ta là bác sĩ. Chỉ cứu, không giết." Anh quỳ xuống, nhanh chóng băng bó vết thương, điểm huyệt cầm máu rồi đẩy hai tên về phía đường mòn, chúng vừa đi vừa quay đầu lại cảm ơn rồi chạy biến. Ngọc Trân kinh hãi: — "Anh Quân... đó là kẻ thù mà!" Anh chỉ khẽ lắc đầu, mắt trầm buồn: — "Kẻ thù cũng là người. Một nhát kiếm như dao mổ—dừng đúng lúc là cứu, đi quá sâu là giết. Ta không thể vượt ranh giới ấy." Hai bóng áo xám tập tễnh khuất sau cồn cát. Cả đoàn lặng người, chỉ còn tiếng gió sa mạc thổi dài như một lời thề khó quên. Lý Khải Vinh tranh thủ thay bánh cho xe Jeep rồi cùng cả bọn rời đi. Chỉ nửa ngày rong ruổi, cuối cùng bóng dáng một caravanserai hiện ra giữa biển cát. Bức tường đất nung màu nâu đỏ, cổng vòm khắc hoa văn Ả Rập, trên nóc cắm cờ rách phất phơ. Bên trong, đèn dầu treo lấp lánh, lạc đà buộc thành hàng, tiếng thương nhân rao đổi hàng vang dội, hòa cùng mùi gia vị, thịt nướng và khói than. Cả đoàn thuê một góc trạm, trải chiếu quanh bàn gỗ thấp, Hạo Nam ra ngoài tìm chỗ liên lạc vá lốp xe. Bụi sa mạc gột xuống, không khí thoáng hơn hẳn. Lý Khải Vinh thì khỏi phải nói – vừa ngồi xuống đã vẫy tay gọi bia của dân địa phương, loại đóng trong vò gốm, cay nồng và ấm rực. Anh rót ào ào, kéo cả Hạo Nam và Ngọc Trân nhập hội. Cả bọn ngồi túm tụm quanh bàn, xé từng miếng thịt cừu nướng xiên, nhai kèm bánh mì dẹt nóng hổi, mỡ chảy thơm lừng. Ngọc Trân vừa ăn vừa xuýt xoa: — "Đúng là vị của sa mạc... ngầy ngậy mà lại đậm đà." Hạo Nam thì cười hềnh hệch, nâng vò bia: — "Trời ạ, đánh đấm cả ngày, giờ mới thấy sống lại. Chúc mừng cả đội còn nguyên vẹn!" Khải Vinh cười khẽ, rót thêm một vò nữa, không quên mua sẵn một ly trà sữa để đưa sang cho Minh Quân. — "Bác sĩ của chúng ta, thứ này chắc hợp khẩu vị hơn bia." Minh Quân cầm ly, nhấp một ngụm, hương trà sữa ngọt mát át đi mùi máu và bụi cát. Anh chỉ mỉm cười nhẹ, không nói thêm gì. Trong khi đó, Trần Minh Quân và Triệu Khả Hân rời nhóm, thuê hai con lạc đà bước chậm rãi ra ngoài cổng trạm. Trời chiều buông xuống, ánh nắng vàng cuối ngày phủ lên những dải cát thành từng lớp sóng lấp lánh. Họ cưỡi song song, gió mát quất nhẹ vào áo choàng. Xa xa, những đụn cát vàng óng nối dài như biển, thi thoảng điểm vài cụm cỏ gai và cây chà là đơn độc. Khả Hân giơ tay chỉ về phía chân trời, nơi ánh nắng hắt xuống tạo thành một vệt cam đỏ rực: — "Anh Quân, nhìn kìa. Như biển lửa, mà lại êm dịu lạ thường." Minh Quân khẽ gật, ánh mắt trầm nhưng hiền hơn lúc giao tranh: — "Ừ. Sa mạc khắc nghiệt, nhưng cũng đẹp như một vết sẹo lấp lánh trên mặt đất. Nhìn vậy, cũng thấy đáng để ta đi hết hành trình." Khả Hân ngồi trên lưng lạc đà, tóc bay phấp phới, gương mặt lộ ra nụ cười hiếm hoi. Bóng hai người đổ dài trên cát, song hành trong ánh hoàng hôn — một khoảnh khắc yên bình hiếm có, để khán giả hít thở và nhớ rằng đằng sau sát khí, họ vẫn chỉ là đôi nam nữ trẻ, còn biết vui cười trước cảnh đẹp. Hai con lạc đà bước chậm rãi song song trên đụn cát. Trời chiều đổ xuống, ánh nắng cuối ngày trải dài như dải lụa vàng rực, gió sa mạc thổi nhẹ làm áo choàng bay phần phật. Từ xa, bóng hai người in dài trên nền cát, song hành như một bức tranh khắc vào vĩnh hằng. Đến khi mặt trời chạm gần đường chân trời, cả hai cùng kéo dây cương, cho lạc đà dừng lại. Minh Quân nghiêng người xuống, chìa tay đỡ Khả Hân. Nàng đặt tay vào bàn tay ấm áp ấy, nhảy nhẹ xuống cát, váy áo khẽ tung. Trong phút lặng, chỉ còn tiếng gió cát vờn quanh. Minh Quân kéo nàng sát vào lòng, đôi môi chạm vào nhau, nụ hôn thắm thiết và nồng nàn giữa biển cát mênh mông. Hơi thở hòa quyện, hàn khí từ Băng Tinh vẫn còn vương lại trên môi Khả Hân, gặp hơi ấm của anh mà tan chảy thành một dòng run rẩy ngọt ngào. Khi tách ra, Minh Quân đặt trán mình lên trán nàng, giọng khàn thấp, ẩn một nỗi buồn khó che: — "Nhiệm vụ... khiến chúng ta gần nhau hơn. Nhưng công việc... lại đẩy ta chia xa. Kẻ ở Thủ Đô, người ở Thổ Lỗ Phiên..." Khả Hân khẽ cắn môi, ánh mắt long lanh phản chiếu ánh hoàng hôn. Nàng thì thầm, giọng nhẹ như gió: — "Cho dù xa cách... em vẫn nhớ rõ hôm nay. Sa mạc rộng lớn, nhưng không thể ngăn hai ta song hành trong tim mình." Họ đứng im, bóng ôm nhau in trên đồi cát đỏ, như dấu ấn không bao giờ phai trong hành trình mịt mù phía trước. Trong khi Minh Quân và Khả Hân còn quấn lấy nhau bên đồi cát, thì cách đó không xa, Ngọc Trân và Hạo Nam đang dắt hai con lạc đà khác, tình cờ chứng kiến. Ngọc Trân vội quay đi, mặt đỏ bừng, khẽ lẩm bẩm: — "Trời ơi... giữa sa mạc mà cũng bày đặt..." Hạo Nam chống cằm, nở nụ cười nửa trêu nửa thật: — "Ờ thì... người ta là vợ chồng mà em. Giữa sa mạc mênh mông mà có cảnh này, bảo đảm ghi vào sách sử tình ca." Ngọc Trân bặm môi, cố làm nghiêm nhưng mắt lại long lanh. Hạo Nam quay lại, giọng bỗng nghiêm hơn một chút, ánh mắt ấm: — "Cảm ơn em, Trân. Có em ở đây... anh thấy an tâm hơn." Ngọc Trân thoáng ngẩn người, rồi quay mặt đi, giấu nụ cười khó kìm. Khoảnh khắc ấy, trong cơn gió vàng, hai bóng họ song song kéo lạc đà về trạm nghỉ, như một cặp đối xứng với Minh Quân và Khả Hân phía xa.