Chương 5 - Thiết Nguyệt Hoa
Trời ngả chiều, cả đoàn tới được giếng cổ giữa bãi cát hoang vu. Thành giếng xây bằng đá sa thạch đã mòn, rêu xanh loang lổ, quanh miệng giếng toát ra hơi lạnh âm u khác hẳn cái nóng sa mạc.
Ngọc Trân lập tức quỳ xuống, lấy ống nghiệm múc nước, niêm phong, cẩn thận ghi chú tọa độ, nhưng lần này cô cất giữ không gởi mẫu đi nữa. Lý Khải Vinh lặng lẽ kiểm tra súng, mắt không rời vòng ngoài.
Triệu Khả Hân không vội uống nước. Việc đầu tiên là trải tấm khăn trắng lên tảng đá, rồi lần lượt lấy áo quần trong túi vải ra giũ, từng cái gấp gọn ghẽ.
Bụi dính nơi tay, nàng cau mày. Rồi ánh mắt chợt liếc sang bọc vũ khí. Nàng ngồi xuống, mở ra, từng lưỡi phi đao bạc được rút ra khỏi bao. Trên bề mặt thép mịn, ánh sáng phản chiếu loang loáng. Nàng lấy khăn mềm, tỉ mỉ lau từng đường cong của lưỡi, đến khi bóng loáng như gương.
Tiếp đến là cặp karambit, cán đen cong gọn, lưỡi sắc như nanh thú. Khả Hân cẩn thận chùi sạch từng vết bụi, rồi đưa lên trước mắt, xoay xoay trong nắng cho đến khi thấy bóng mình hiện ra trong lưỡi thép.
Lục Ngọc Trân đứng bên, vừa thở hổn hển vừa chống nạnh, cuối cùng không nhịn được, bật cười:
— Chị Hân ơi, sao chị... kỹ quá vậy? Đi mấy ngày đường rồi, bụi chút cũng lau, dao kiếm cũng phải bóng lộn. Lần đầu em thấy nữ hiệp mà chăm vũ khí như chăm đồ trang sức đó nha.
Khả Hân ngẩng lên, ánh mắt nghiêm mà lại toát ra vẻ tự hào:
— Dao kiếm không sạch, khi xuất thủ sẽ nặng tay, không còn là phi đao của ta nữa. Người võ giả, trước hết phải giữ lòng và vũ khí sáng như nhau.
Trong khi đó, Trần Minh Quân chẳng nói chẳng rằng, rẽ sang phố nhỏ ven đường. Một lát sau trở lại, tay áo phồng căng. Anh đặt balô xuống, ngồi lên một tảng đá. Cạch! — lon Pepsi bật nắp, bọt ga bắn ra lấp lánh trong nắng xế. Anh đưa sang, Khả Hân nghiêng người, môi chạm hớp một ngụm, đôi mắt sáng long lanh.
Rồi Quân thản nhiên rút trong tay áo ra một ly trà sữa trân châu. Ống hút cắm sẵn, anh hít một hơi dài, bọt sữa vương trên khóe môi. Hạo Nam ngồi cạnh trợn mắt:
— Trời đất, giữa Taklamakan mà huynh cũng giấu được trà sữa?!
Quân cười nhạt, ánh mắt lại hướng vào miệng giếng đen thẳm. Từ dưới sâu, một luồng hơi lạnh lẽo tỏa ra, mang theo Trời ngả chiều, cả đoàn tới được giếng cổ giữa bãi cát hoang vu. Thành giếng xây bằng đá sa thạch đã mòn, rêu xanh loang lổ, quanh miệng giếng toát ra hơi lạnh âm u khác hẳn cái nóng sa mạc.
Anh đặt lon Pepsi xuống, giọng trầm nặng:
— Ở dưới kia... là Long Mạch.
Cả nhóm im lặng. Gió sa mạc thổi qua, lửa bập bùng nghiêng ngả, ánh thép từ karambit và phi đao của Khả Hân lóe sáng, hòa cùng cái rùng mình tỏa ra từ miệng giếng.như nhịp tim của đất.
✺✺✺
Một tuần sau.
Jeep nghiến bánh trên nền cát khô cứng, vượt qua từng dải thung lũng nứt toác. Gió sa mạc hú dài, quất rát mặt, mang theo hơi nóng khô khốc như muốn lột da người. Nhóm năm người bao gồm Trần Minh Quân và Triệu Khả Hân dần tiến sâu vào vùng hoang mạc Taklamakan.
Cuối cùng, họ đặt chân tới một khoảng đất rộng mênh mông: Thành Cát Bụi (尼雅古城) Nam Tân Cương.
Nơi đây từng là một đô thị của Tây Vực xưa, nay chỉ còn lại những mảng tường vỡ và cổng đá khắc phù điêu nửa vùi trong cát. Giữa quảng trường hoang phế, một cái giếng đá khổng lồ lộ ra mạch nước xanh lấp lánh, hơi lạnh tỏa lên, đối nghịch hẳn cái nóng cháy da của ban ngày.
Đêm buông xuống. Cả đoàn hạ trại quanh giếng. Minh Quân quét mắt một vòng quanh giếng đá nơi Thành Cát Bụi, giọng trầm mà chắc:
"Từ Ô Lỗ Mộc Tề đến giếng cổ, rồi qua hẻm núi đá này đến Thành Cát Bụi... chúng ta đã vượt qua hai đoạn kiểm tra của long mạch. Nước vẫn lưu thông, khí vẫn thuần, chưa có dấu hiệu tà khí chen vào. Điều đó có nghĩa: long mạch ở Taklamakan này chưa bị phá hoại."
Ngọc Trân bận ghi chép địa lý, Khải Vinh lau súng, Hạo Nam vật lộn nhóm lửa.
Khả Hân lặng lẽ lấy ra từ túi vải ra một chiếc hộp nhỏ xíu, bên trong chứa một viên Tinh Thạch trong suốt, ánh sáng xanh lam xoáy mờ bên trong. Nàng nâng nó trong lòng bàn tay, giọng khẽ run:
"Đây là Băng Tinh gia truyền... Muốn khởi động nó, cần một nguồn nội lực thật mạnh để hòa nhập. Nếu thành công dung nạp, sẽ luyện thành Băng Tinh Quyết, đao chiêu của ta càng sắc lạnh hơn."
Minh Quân đặt tay ngăn lại, ánh mắt sắc lạnh nhưng giọng trầm:
"Chưa phải lúc. Long khí ở đây dữ dội như bão tố. Nếu hấp thụ tham lam, muội sẽ vỡ tung kinh mạch mà chết. Võ giả phải biết nhẫn. Ta và muội sẽ luyện từ từ, từng chút một, để thân thể thích ứng."
Hai người ngồi song song, tay chạm mặt nước long khí. Hàn khí từ viên Băng Tinh lan ra qua cơ thể Khả Hân, trong khi hơi nóng đỏ rực từ nội lực của Quân hòa vào, tạo thành một dòng tuần hoàn cân bằng.
Cát quanh giếng rung nhẹ, gió lùa từng vạt như tiếng thở dài của đất. Khả Hân nghiến răng, mồ hôi chảy ròng, tay run lên, nhưng ánh mắt kiên định. Minh Quân điều hòa hơi thở, giữ nhịp cho nàng. Ánh lam từ Băng Tinh dần sáng, bao lấy thân Khả Hân như làn sương lạnh, trong khi hơi nóng từ Quân tỏa ra rực đỏ, nứt từng vạt cát dưới chân.
Lúc lâu sau, cả hai cùng mở mắt. Hân thở dốc, nhưng môi khẽ cong lên. Quân gật đầu:
"Tốt. Đây mới chỉ là bước đầu. Đừng tham, cứ từ từ."
Triệu Khả Hân khép lại lòng bàn tay, luồng khí lạnh dần tan. Nàng cẩn thận cất Băng Tinh Thạch vào túi gấm, ánh mắt trầm ngâm.
"Trong ngũ hành tinh thạch," nàng cất giọng, "môn phái hỏa hệ có hai viên đặc biệt mạnh mẽ: Hỏa Diệm Thạch và Hắc Viêm Thạch. Cả hai hiện do gia tộc Kanzaki trấn giữ, vì đất tổ của họ nằm ngay cạnh miệng núi lửa Aso, tỉnh Kumamoto của Nhật Bản.
Nghe đồn rằng, chỉ cần hai viên tinh thạch ấy để gần nhau quá lâu, thiên địa sẽ rung chuyển, hỏa kiếp đủ sức san bằng cả một quốc gia."
Trần Minh Quân hơi cau mày, ngẩng nhìn chân trời xa mờ hơi nóng.
"Xem ra..." – anh trầm giọng – "nàng hiểu về tinh thạch còn thấu đáo hơn ta rất nhiều."
Khả Hân khẽ cười, nhưng nụ cười phảng phất nỗi lo lắng:
"Đó cũng là gánh nặng. Biết nhiều, càng thấy vận mệnh mong manh. Nếu một ngày Hỏa Diệm và Hắc Viêm thật sự chạm nhau... e rằng không chỉ Nhật Bản, mà cả long mạch phương Đông đều lâm nguy."
Lửa cháy bập bùng. Ngọc Trân trải khăn, rút bộ bài Ốc Đảo đã sờn ra. Tay cô run run, lật một lá.☠️ Xác Ướp.
Không khí lặng xuống. Gió rít qua khe tường cổ, như tiếng ai rên trong mộ sâu.
Hạo Nam vội gào:
"Trời đất, bà có bộ nào khác không? Lần nào cũng Xác Ướp! Đổi sang UNO đi cho dễ thở!"
Cả nhóm bật cười, không khí nhẹ hẳn. Nhưng trong lòng ai cũng âm thầm hiểu: điềm báo này không phải ngẫu nhiên.
Sáng hôm sau, do đã di chuyển nhiều ngày nên đoàn cần nghỉ lại đến chiều mới xuất phát. Trong khi Ngọc Trân cặm cụi ghi chép ký hiệu trên vách đá đổ nát, Lý Khải Vinh lau lại nòng súng, thì Triệu Khả Hân và Cao Hạo Nam tranh thủ luyện thêm.
Khả Hân bước ra khoảng đất trống cạnh giếng cổ, nắm chặt phi đao bạc. Nàng nhắm mắt, vận khí dẫn từng tia hàn băng từ Băng Tinh truyền vào lưỡi đao. Khi mở mắt, ánh thép xanh nhạt phủ lên bề mặt, lạnh lẽo như sương đêm. Một cái phất tay — "vút!" — phi đao cắm phập vào thân gỗ khô, vết nứt nhỏ lan ra, hơi sương trắng loang trên vỏ gỗ đóng băng mỏng.
Hạo Nam tròn mắt, xuýt xoa:
— "Trời ạ... nay phi đao của chị Hân chơi chiêu ăn mát lạnh rồi hả? Nếu đóng băng mạnh nữa chắc biến thằng phỉ thành kem que!"
Khả Hân không đáp, rút tiếp cặp karambit. Nàng xoay cổ tay, mũi đao cong lóe sáng, rồi bất ngờ phóng thẳng ra trước. Lưỡi cong vẽ thành một vòng tròn bạc trên không trung, nhưng chưa kịp rơi xuống thì nàng hít sâu, vận khí, bàn tay mở ra. Karambit khựng lại giữa không trung, xoay vòng, rồi "soạt" một tiếng bay ngược về, gọn gàng rơi vào lòng bàn tay nàng.
Cả nhóm đều há hốc mồm. Hạo Nam ngồi bệt xuống, thở dài:
— "Thôi rồi... tập côn kiểu này chắc tôi chỉ đủ làm khán giả thôi."
Minh Quân khoanh tay đứng bên, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt sáng lên vì hài lòng. Anh gật đầu chậm rãi:
— "Rất tốt. Muội đã bắt đầu biết phối hợp nội lực với binh khí. Hàn khí trong phi đao, vận khí thu phóng với Hổ Trảo Đao — cả hai đều đi đúng hướng. Giữ nhịp này, chẳng mấy chốc muội sẽ thành sát thủ song thủ thực thụ."
Khả Hân lau mồ hôi, ánh mắt lóe sáng, siết chặt đôi karambit, nụ cười kiên định thấp thoáng trên gương mặt còn đẫm bụi cát.
Chiều, xe lại đi tiếp, được một lúc, Hạo Nam phóng xuống do ... buồn tiểu.
Nhưng vừa xong, bỗng dưới chân Cao Hạo Nam vang lên tiếng "rụp". Mặt cát nứt ra, xoáy thành vòng tròn, nuốt phăng lấy đôi chân anh.
"Chết tôi rồi! Cứu!!!" – Nam gào, nửa thân đã bị hút xuống.
Quân lao tới, quăng dây. Nam cố chộp lấy nhưng cát hút mạnh, cả người chìm nhanh.
Bất ngờ, Ngọc Trân lao đến, một tay bám chặt sợi dây, một tay chộp cổ áo Nam. Cát tuôn như thác, nuốt cả hai.
Khải Vinh và Minh Quân quẳng dây xuống cho Hạo Nam ghì lấy, Ngọc Trân thì ôm Hạo Nam. Gió gào rít, cát phun tung như muốn nuốt cả nhóm.
Cuối cùng, với một cú giật mạnh, cả hai được kéo lên. Hạo Nam lăn lóc trên cát, thở hổn hển, mặt phủ đầy bụi, chỉ kêu được một câu:
"Trời ơi... tưởng đi Tây Vực tìm long khí, ai dè suýt thành xác ướp chôn sống..."
Cả nhóm phá lên cười. Ngọc Trân mệt lả, run rẩy ngồi bệt xuống, nhưng ánh mắt sáng rực. Lần đầu tiên, cô bộc lộ sự quả cảm tiềm ẩn, không còn chỉ là cô gái cặm cụi ghi chú mẫu đất nữa.
Rồi lại qua một đêm nữa.
Sáng hôm sau.
Xe Jeep lăn bánh trên bãi cát phẳng, bánh nghiến lên lớp bụi mịn kêu ken két. Trời xám đặc, mặt trời như bị nuốt chửng sau màn mây mỏng, cả đoàn im lặng, chỉ còn tiếng động cơ gầm gừ đơn độc giữa biển cát.
Bất chợt, từ triền cát hai bên vang lên loạt đạn "đoàng đoàng". Lốp xe nổ tung, Jeep nghiêng hẳn một bên. Cát văng trắng xóa. Những bóng người trùm khăn quấn kín mặt lao ra, vừa bắn vừa hò hét, kẻ thì bám lấy sườn xe, kẻ phóng giáo thẳng vào kính.
— "Chết tiệt, lại phục kích!" – Khải Vinh gầm, vung súng bắn trả. Tiếng nổ dội cả bãi cát.
Hạo Nam lăn ra khỏi Jeep, nhị khúc xoay loạn, đập gục một tên bám đuôi. Cát tung lên thành vòng. Một gã khác vung dao chém ngang, nhưng phi đao từ tay Khả Hân đã "vút" qua, găm phập vào cổ hắn, máu phun đỏ cả khăn trùm.
Tên kế tiếp vừa lăm lăm súng lục, chưa kịp bóp cò thì lưỡi bạc thứ hai đã ghim ngay yết hầu. Hắn lảo đảo, ngã sấp xuống cát, mắt trợn ngược.
Đạn réo, tiếng thép va chát chúa, rồi nhanh chóng im dần. Những tên tập kích còn sống sót tháo chạy tán loạn. Jeep thì lún một bên, động cơ gầm rú nhưng không nhúc nhích. Cả đoàn buộc phải bỏ xe, tiếp tục đi bộ.
Đi thêm chừng một quãng, qua mỏm đá gãy, Ngọc Trân phát hiện một khe nứt bất thường. Dưới lớp cát bị cuốn gió hất ra, lộ ra một miệng hầm xây bằng khối sa thạch mòn vẹt.
Khải Vinh soi đuốc, cúi nhìn xuống. Cầu thang đá dẫn vào bóng tối, hơi lạnh từ dưới thổi lên, mang theo mùi kim loại và xương mục.
Minh Quân trầm giọng:
— "Đây không phải hầm mộ thường. Là địa đạo... thông sâu vào lòng đất."
Ánh lửa soi dọc vách, hiện ra những vết khắc mờ: trăng khuyết và đôi lưỡi đao cong. Không ai bảo ai, cả nhóm đều thoáng rùng mình.
Khả Hân khẽ siết chặt phi đao bên hông. Bước chân nàng vang khẽ trên bậc đá, nhưng tiếng vọng thì dội dài, lạnh lẽo như nhịp tim từ lòng đất vọng lên.
Ngọn đuốc cháy bập bùng, ánh sáng vàng quét dọc những bức tường đá lạnh lẽo. Địa đạo hẹp, vòm cong ép xuống, cả đoàn phải khom lưng bước. Gió từ sâu trong lòng đất thổi ù ù, mang theo mùi gỉ sét và xương mục, lẫn chút ẩm mốc ngai ngái.
Bước chân dội vang từng nhịp khô khốc, như trống trận âm u vọng từ ngàn năm trước. Cát nhỏ từ khe nứt trên trần rơi lả tả, lấp lánh dưới ánh lửa như bụi vàng.
Dọc lối đi, từng bộ xác khô ngồi dựa sát tường. Áo giáp da đã mục nát, chỉ còn khung xương trắng xám, hốc mắt rỗng nhìn thẳng ra lối đi, như những lính gác vĩnh hằng chưa bao giờ rời vị trí. Bên cạnh có những nỏ gãy, phi tiêu gỉ sắt, nằm rải rác, chứng tích của một trận chiến tàn bạo.
Ngọc Trân run rẩy cúi soi, giọng lí nhí:
— "Đây không phải mộ... đây là hành lang phòng thủ. Có ai đó đã chiến đấu đến chết ngay tại chỗ này."
Lý Khải Vinh liếc mắt cảnh giác, tay giữ chắc cò súng. Hạo Nam nuốt khan, nhị khúc xoay nhẹ, nhưng mồ hôi đã rịn đầy trán.
Tiến sâu hơn, vách đá xuất hiện những khắc chạm mờ mịt. Minh Quân giơ đuốc soi, hiện ra hình trăng khuyết ôm lấy cặp lưỡi scimitar cong, đường nét dữ dội, thấm đẫm khí sát phạt.
Minh Quân trầm giọng:
— "Nguyệt Hoa... nơi này từng là căn cứ của chúng."
Không khí chợt lặng xuống. Gió ù ù như tiếng thở dài của đất, ánh lửa chập chờn, bóng người hắt lên tường dài ngoằng, méo mó như quỷ bóng đêm.
Ở đoạn cuối hành lang, cánh cửa đá khổng lồ khép hờ. Trên phiến đá có vết máu loang loáng chưa kịp khô, thấm vào khe chữ cổ. Ngọc Trân run tay sờ lên, khẽ thốt:
— "Có người... đã vào trước chúng ta."