Logo

Sa Đec's Life

Little City of Love — 愛之小城

Chương 4 - Khai chiến

Cuối ngày, cũng đã đến nơi dừng chân. Gió sa mạc rít dài qua từng cột lều, làm vải bạt rung lên bần bật. Lửa trại bập bùng, ánh sáng vàng nhảy múa trên khuôn mặt cả nhóm. Lý Khải Vinh ngồi mài súng, ánh mắt lạnh như thép. Lục Ngọc Trân thì cặm cụi ghi chú mẫu đất, vừa ghi vừa gửi dữ liệu về Thổ Lỗ Phồn cho Thẩm Vinh Hoa. Cao Hạo Nam thì thở hổn hển sau khi vật lộn dựng xong cái lều bị gió đánh sập hai lần, mặt mày toàn cát. "Khỉ thật, ở nhà quạt máy còn chưa chịu nổi, giờ ở đây dựng cái lều thôi cũng muốn xỉu," Hạo Nam càu nhàu, vừa phủi bụi vừa nhìn nồi mì khô đang sôi. Trong lúc cả nhóm tạm yên, Trần Minh Quân mở balô, lặng lẽ đặt xuống đất một cặp đao cong sáng loáng. Ánh lửa chạm vào lưỡi thép, lóe lên như móng vuốt dã thú. Triệu Khả Hân ngẩng lên, mắt mở to: "Đây là...?" Quân trầm giọng: "Đây gọi là Hổ Trảo Đao (虎爪刀). Ta đặt mua từ Malaysia – nơi còn lưu truyền loại đao này trong võ thuật bản địa, ngày nay gọi là Karambit." Anh giơ karambit lên, ánh lửa hắt lên lưỡi thép cong vút. "Đao này mô phỏng móng vuốt hổ. Người xưa quan sát loài hổ: hung hăng, bạo liệt, săn mồi chỉ bằng một cú vồ, gân cốt và vuốt sắc là thứ quyết định sống còn. Từ đó mới sáng tạo ra loại đao cong này." Anh cầm lấy một lưỡi, xoay cổ tay, động tác nhanh gọn. Ánh đao vẽ thành một vòng sáng cong, gợi hình bóng hổ lao xuống vồ mồi. Quân nói tiếp: "Vũ khí ngày nay cần hiện đại, nhỏ gọn, có thể ra đòn chí mạng. Một chiêu phải dứt điểm. Đó là lý do muội phải học Hổ Trảo Đao." Quân trầm giọng, mắt nhìn thẳng vào Khả Hân: "Em rất giỏi Sát Ảnh Phi Đao, chiêu phóng ném của em đã tinh xảo bậc nhất. Nhưng thử nghĩ đi... nếu hết đao thì em làm gì? Đối diện một võ giả giỏi cận chiến thì sao, quyền cước của em không đủ tạo sát thương chí mạng khi kẻ địch áp sát." Anh xoay cổ tay, lưỡi karambit lướt thành một đường vòng cung sát người, nhẹ mà lạnh lẽo, lại nói tiếp. "Hổ Trảo Đao không có trong phổ binh khí truyền thống. Nó không nằm trong đao, kiếm, thương, côn thường thấy. Cũng vì thế mà càng phải học. Kẻ địch không ngờ đến, càng bất ngờ, càng chí mạng." Quân dừng lại, trao karambit cho Khả Hân, giọng trầm khàn nhưng chắc nịch: "Từ hôm nay, muội phải luyện. Không chỉ để phòng thân, mà để sinh tồn." Hân hơi ngập ngừng, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy. Cổ tay run lên khi thép lạnh chạm vào da. Quân giọng nghiêm khắc: "Ngửa lưỡi ra ngoài, cổ tay linh hoạt. Không được siết quá chặt, cũng không được lỏng tay. Hổ Trảo Đao là để đâm – móc – rút trong một nhịp thở." Hân gật đầu, thử vung. Lưỡi cong lóe sáng, hơi vụng về nhưng ánh mắt kiên định. Ở bên kia, Hạo Nam há hốc mồm nhìn, rồi nhảy bổ tới: "Ê ê, cho tôi thử với! Không lẽ để hai người luyện riêng, còn tôi ngồi ăn mì à?" Trong lúc Khả Hân còn đang tập cầm Hổ Trảo Đao, Cao Hạo Nam chống cằm nhìn lom lom, miệng tủm tỉm: "Sư phụ thì lo dạy ái nữ rồi, còn tôi thì sao? Tôi ngồi ăn mì đến sáng à?" Trần Minh Quân liếc nhìn, giọng bình thản nhưng ánh mắt sáng lên: "Cậu muốn học? Được. Nhưng phải bắt đầu từ căn bản. Đưa nhị khúc côn đây." Nam cười hì hì, quẳng đôi nhị khúc. Quân hất tay bắt gọn, thân côn xoay tít "vù vù vù", gió lạnh lướt ngang mặt. Lá cây xào xạc rồi bị quét thành một vòng tròn đều tăm tắp quanh chỗ anh đứng. Quân hạ côn, giọng chắc nịch: "Đó là cơ bản. Khống chế lực – giữ nhịp không loạn. Khi làm được vòng tròn hoàn hảo, mới tính đến ứng chiêu. Chưa đủ căn cơ thì đừng mơ tới sát chiêu." Hạo Nam nuốt khan, gãi đầu: "Ờ... thì ra côn cũng có mỹ thuật dữ vậy. Đa tạ huynh đã chỉ bảo!" Cả nhóm bật cười, không khí trại bớt căng. Gió sa mạc ràn rạt, ánh lửa lung lay. Khả Hân ngồi lặng, nắm chặt karambit, mắt hướng về biển cát xa mờ. Sáng hôm sau, bình minh hắt đỏ rìa sa mạc. Lều bạt còn đẫm sương, Khải Vinh lau súng, Ngọc Trân ghi tọa độ. Hạo Nam vừa ngáp vừa than: "Lạnh kiểu này tôi thèm phở nóng hơn là luyện võ." Quân đứng giữa khoảng đất trống, tay cầm karambit, giọng trầm: "Hạo Nam, bớt than. Khả Hân, lại đây." Hân bước tới, ánh mắt kiên quyết. Quân vạch một đường cong trong không khí: "Nhớ kỹ, Hổ Trảo Đao không đi thẳng như kiếm, mà lách vào khoảng hở rồi xé ra theo đường cong. Không cần sức mạnh, chỉ cần đúng góc, đúng quỹ đạo." Hân gật đầu, tung thử. Karambit vút đi, lưỡi cong để lại vết cắt ngọt trên gốc cây khô. Quân khẽ gật: "Tốt. Đó mới là đường cơ bản. Khi tay đã quen, muội phải tự tìm biến hóa để thành sát chiêu. Võ học không dừng ở chiêu thức, muội vốn là võ giả, hãy tự ngộ." Phía sau, Hạo Nam ôm côn hậm hực: "Người ta có đao sáng loáng, còn tôi thì xoay vòng vòng... thôi thì múa tròn cho đẹp vậy." Anh xoay loạng choạng, côn làm bay cả khăn trùm đầu, khiến mọi người bật cười. Hân thì nghiêm túc, nắm chặt karambit, hít sâu một hơi. Trong đôi mắt nàng, ánh sáng buổi sớm và ánh thép cong hòa làm một — khởi đầu cho con đường sát pháp mới. Chiều xuống, Jeep dừng trước một hẻm núi cạn, nơi dấu tích karez cổ vẫn còn. Ngọc Trân reo lên: "Đây rồi! Nếu long khí tụ trong mạch ngầm, chắc chắn phải có dấu vết." Cả nhóm đào thử. Đất khô cứng, nhưng sâu chừng một thước, dòng nước mảnh bất ngờ trào ra, ánh xanh lấp lánh. Khả Hân chạm tay, luồng nóng lạnh chạy khắp cơ thể. Hơi thở nàng rối loạn, rồi ổn định lại, mắt sáng hơn. Trần Minh Quân trầm giọng: "Đúng là long khí. Nó ép thân thể thích ứng. Đây mới chỉ là mạch nhỏ thôi." Hạo Nam tò mò thò tay, Quân ngăn lại: "Không phải ai cũng chịu nổi." Nam xị mặt: "Tưởng uống vô là thành cao thủ ngay..." Cả nhóm bật cười. Ngọc Trân tranh thủ lấy mẫu nước, cho vào ống thủy tinh, niêm phong rồi chuẩn bị gửi về phòng nghiên cứu ở Turpan. Gió sa mạc thổi rát mặt, trời dần chuyển tối. Minh Quân nhìn xa xăm, giọng trầm: — Đây mới là khởi đầu. Long khí thật sự nằm sâu hơn trong Taklamakan. Ngọc Trân ngẩng lên, đôi mắt ánh lửa, rồi chợt lôi từ túi vải ra bộ bài Ốc Đảo đã sờn cạnh. — Để em thử xem đêm nay điềm thế nào... Cô trải bài trên tấm khăn trải nhỏ. Tay run nhẹ, lật một lá: Xác Ướp ☠️. Hình vẽ cổ xưa hiện lên trong ánh lửa, đôi hốc mắt trống rỗng nhìn thẳng ra. Không khí chợt nặng xuống. Cả nhóm thoáng im bặt. Ngọc Trân rùng mình, lẩm nhẩm: — Quá khứ chưa ngủ yên... có gì đó sẽ trỗi dậy dưới cát. Hạo Nam nuốt khan, cười gượng: — Trời ạ, đừng hù tui kiểu này. Hồi nãy dựng lều đã suýt trôi cả mạng, giờ nghe còn nổi da gà. Khả Hân cau mày, khẽ xiết chặt tay nắm karambit: — Xác Ướp hay cổ mộ... cũng chỉ là vật cản. Long khí nằm bên dưới, chúng ta phải xuống. Ngọn lửa trại bập bùng, bóng bài run rẩy trong gió, như một lời nhắc mơ hồ: cát sa mạc chưa bao giờ yên lặng thật sự. Chưa kịp dứt lời, từ phía mép phố nhỏ vang lên tiếng vó ngựa. Một toán thổ phỉ bản địa lao tới, đầu quấn khăn, tay vung đao dài, miệng gào bằng tiếng địa phương. Chúng chỉ thẳng về phía đoàn, mắt đỏ ngầu như bầy sói. Cao Hạo Nam lập tức chộp lấy côn, hô lên: — Khỉ thật, mới vừa dựng được cái lều, giờ lại dẹp rồi! Tên cầm đầu gào: — "Ngựa, vũ khí, lương khô... để lại hết, còn mạng các ngươi, bọn ta sẽ cân nhắc!" Hắn phóng giáo thẳng về phía Khả Hân. Trong khoảnh khắc, nàng rút karambit khỏi bao, cổ tay xoay đúng quỹ đạo mà Minh Quân vừa chỉ. Lưỡi cong lóe lên, "choang" — mũi giáo bật ra, cán gãy đôi. Bọn phỉ rú lên. Trần Minh Quân đứng dậy, mắt lạnh như đêm tối. — Khả Hân, thử tiếp đi. Đây là bài kiểm tra thật. Anh bước lên một bước, phất tay ngăn Hạo Nam lao vào, rồi nhường chiến trường cho Khả Hân. Nàng hít sâu, tay nắm chặt, ánh sáng thép phản chiếu ánh lửa, rồi lao vào. Tên phỉ vung đao chém ngang. Hân nghiêng người, karambit lách vào khe hở giữa cổ tay và lưỡi đao, xoẹt — vết cắt nhỏ nhưng chí mạng. Máu phun ra, hắn rống lên, đao rơi xuống cát. Một tên thổ phỉ nấp trong cát bất ngờ lao lên, húc ngã Cao Hạo Nam. Trần Minh Quân trầm giọng: — Hạo Nam, đã đến lúc thực hành! Hạo Nam chồm dậy, tay vớ lấy nhị khúc, xoay thành vòng tròn nhỏ. Tên phỉ vung dao, nhưng cú quặt côn chặn trúng cổ tay, dao bật ra. Hạo Nam quật tiếp khuỷu, hất đối thủ ngã xuống cát. Khả Hân lao tới, karambit móc ngang, lưỡi cong lóe sáng. Lý Khải Vinh bắn chỉ thiên đoàng, bọn phỉ chựng lại. Quân bước đến, đặt tay lên vai Hạo Nam, giọng trầm: — Đó. Giữ nguyên nhịp đó. Hạo Nam cười gượng: — Té ra... quăng mì cho tôi rồi lại bắt tôi múa côn hả, huynh? Cả nhóm bật cười. Nhưng ánh mắt Quân vẫn sắc, hướng ra xa — nơi có kẻ lạ đang quan sát. Trên khăn của Ngọc Trân, lá Xác Ướp khẽ rung trong gió. Hạo Nam thở hổn hển, ôm côn, chép miệng: — Hừ, tính ra để Khả Hân ra tay lại gọn hơn bắn một băng đạn. Quân tiến đến, đặt tay lên vai Khả Hân, giọng trầm: — Tốt. Muội đã hiểu rồi: một chiêu, một mạng. Không cần phô trương, chỉ cần dứt điểm. Tên cao thủ áo bào xám bước ra, gập quạt lộ đoản kiếm cong, cười nhạt: — Võ công khá lắm, nhưng để bọn nhãi này chống nổi ta sao? Hắn lao tới, lưỡi kiếm vẽ thành ánh vòng cung. Hạo Nam lùi lại, côn rung run trong tay. Trần Minh Quân khẽ đặt tay sau lưng cậu, giọng bình thản: — Hạo Nam, cứ tiếp tục! Một luồng khí nóng hổi truyền sang. Hạo Nam rùng mình, như có dòng lửa dồn vào gân cốt. Nhị khúc vung ra, vòng tròn xoay tít, luồng lực cuốn lấy ánh kiếm. Tiếng thép choang! tóe lửa. Đoản kiếm bật ngược, cao thủ khựng lại nửa bước. Hạo Nam hét lớn, dồn toàn lực vào vòng xoay, quất thẳng vào vai đối thủ. Âm thanh nặng nề vang lên, kẻ kia bị hất ngã, lăn dài trên cát. Hạo Nam thở dốc, mồ hôi chảy ròng, nhưng ánh mắt sáng rực. Quân đứng sau, tay buông khỏi lưng cậu, giọng trầm: — Tốt. Lực của ta chỉ dẫn đường. Còn đòn đánh, chính là của cậu. Hạo Nam cười thở hổn hển: — Hóa ra... lần này tôi mới thật sự ra chiêu. Cùng lúc, Triệu Khả Hân lao đến, karambit vung một vòng cung lạnh lẽo. Xoẹt! — lưỡi cong cắt sâu vào cánh tay cầm kiếm của tên áo xám khi hắn chuẩn bị tấn công phía sau lúc Hạo vừa Nạm xoay lưng đi, máu phụt đỏ cả cát. Hắn gào thét, ngã quỵ, máu bắn xuống đất cát. Ánh mắt Khả Hân bừng lửa, nàng giơ karambit lên, sẵn sàng kết liễu. Nhưng Trần Minh Quân đã bước tới, đặt tay nhẹ lên cổ tay nàng, giọng trầm khàn mà chắc nịch: — Đủ rồi. Ta là bác sĩ... không lạm sát giết người. Khả Hân sững lại, hơi thở dồn dập. Ánh mắt nàng vẫn nghiêm, nhưng ngón tay dần buông lỏng. Karambit rơi nhẹ xuống, mũi lưỡi cắm phập vào cát. Tên cao thủ nghiến răng, lảo đảo lùi về, để lại vệt máu dài đỏ loang trên nền vàng. Hắn lảo đảo trốn vào màn đêm, tiếng thở đứt quãng hòa trong gió sa mạc. ۩═══۩