Chương 3 - Âm mưu
Đêm Ma Cao rực rỡ ánh đèn, biển hiệu neon nhấp nháy như sóng, dọc đại lộ xe cộ ken đặc. Mùi thuốc lá quyện với rượu mạnh nồng gắt, tiếng còi xe hòa cùng điệu nhạc disco vọng ra từ những quán bar nhức nhối.
Một chiếc Mercedes đen bóng lướt đến, dừng ngay trước cửa sòng bạc. Lưu Vạn Long bước xuống. Bộ vest may đo ôm gọn dáng người, chiếc nhẫn vàng ở ngón tay lóe sáng dưới ánh đèn neon. Hai gã vệ sĩ vai rộng xăm trổ lập tức áp sát, mở đường xuyên qua đám đông chen chúc.
Bên trong, sòng bạc nóng rực như cái chảo lửa. Hàng trăm ánh mắt đỏ ngầu dán vào bàn phỉnh. Tiếng xúc xắc lăn lạnh lùng, xen lẫn tiếng hò hét:
– "Tài lớn! Tất tay!"
– "Xỉu! Cho tôi thêm một cửa!"
Khói thuốc đặc quánh như sương, mùi tiền và máu lẫn trong từng nhịp tim gấp gáp. Một tay chơi cháy túi gào thét, bị bảo an lôi đi như một bao tải. Kẻ thắng thì ôm chặt đống chip, cười khanh khách như ôm cả vận mệnh của mình.
Lưu Vạn Long đi thẳng, không buồn liếc nhìn. Hắn vào phòng khách riêng phía sau – nơi có sofa da đen, tường treo tranh sơn dầu, ánh đèn vàng nhạt cố tạo vẻ ấm áp giả tạo.
Ngồi xuống, hắn rót một ly whisky, giọng trầm khàn:
– "Bọn chúng trả lời chưa?"
Một vệ sĩ khom người:
– "Dạ thưa Lão Gia, họ đã đồng ý hỗ trợ. Nhưng muốn Lão Gia gọi lại, bàn chi tiết."
Lưu Vạn Long đặt ly xuống, thủy tinh chạm gỗ khẽ vang. Hắn nheo mắt, nụ cười nhạt nguy hiểm nở nơi khóe môi:
– "Ừ... trò chơi thật sự, bây giờ mới bắt đầu."
Hắn nhấc chiếc điện thoại vệ tinh nặng trịch trên bàn. Đèn đỏ nhỏ xíu nhấp nháy, như nhịp tim của thú săn mồi trong bóng tối. Một nút bấm, đường dây bảo mật nối liền.
Giọng hắn vang đều, từng chữ kéo dài như lưỡi dao mài bén:
– "Nghe đây. Ta chỉ cần một thứ... Ngọc Kỳ Tây Vực. Thứ cổ vật mang vận mệnh ấy, nhất định phải thuộc về ta. Vàng bạc, ta có thể bỏ qua."
Đầu dây bên kia lặng im vài giây. Tiếng thở nặng, khe khẽ như vọng từ khe núi sâu. Rồi một giọng đàn ông trầm chậm, khô khốc như gió sa mạc:
– "Bọn tôi không cần ngọc. Cũng chẳng cần vàng. Thứ chúng tôi muốn... chỉ là một chỗ đứng ở Ma Cao. Một nơi an toàn để cắm rễ."
Lưu Vạn Long xoay ly whisky, mắt lóe tia tính toán.
– "Hừ... một chỗ đứng? Ở đây? Được. Ta có người, có quan hệ. Nhưng đổi lại, khi mở cổ mộ ra... Ngọc Kỳ Tây Vực phải thuộc về ta."
Đầu dây bên kia cười khẽ. Nụ cười lạnh lẽo khiến căn phòng như giảm vài độ:
– "Hợp tác... hay không, là ở ông."
Cạch – tín hiệu bị cắt, không thêm lời nào.
Trong bóng tối, Lưu Vạn Long ngồi bất động. Ánh đèn neon ngoài kia xuyên qua khe rèm, lóe sáng trên chiếc nhẫn vàng khắc hình rồng, soi rõ nụ cười nham hiểm trên gương mặt già dặn của hắn.
Phía tây Nội Mông, sát rặng Tân Cương, có pháo đài đá bỏ hoang từ đời Thanh. Đêm xuống, ánh lửa bập bùng soi những bóng người tụ tập.
Trong sảnh tối, Thiết Hùng thủ lĩnh của Lang Kỵ Hội, như một bóng ma sói già. Vết sẹo dài chém qua mắt trái khiến nửa mặt méo mó, mắt còn lại ánh sắc vàng lấp lóa, dữ dằn như mắt thú. Trên ngực và hai cánh tay phủ kín mảng xăm đen ngoằn ngoèo, có hình rắn quấn cùng sói, toát ra hơi thở bạo tàn. Râu lẫn tóc hoa râm rối xõa, da sạm loang vết thâm độc. Hắn ngồi bất động mà khiến người ta tưởng như có tà khí vây quanh, chỉ chực nuốt sống đối thủ.
"Người Hán có thể chê cười, nhưng huyết mạch Khiết Đan chưa từng đoạn tuyệt. Long mạch Tây Vực chính là chìa khóa. Ai nắm được long khí sẽ thống lĩnh thiên hạ. Vàng bạc chỉ mê hoặc kẻ ngu, còn ta cần sức mạnh."
Thủ hạ đồng thanh hô ứng, một tên bẩm:
"Thiếu Gia và Tiểu Thư đang luyện tập cùng Hội Lang Kỵ. Sức mạnh ngày càng tinh nhuệ."
Thiết Hùng gật khẽ:
"Sơn là cột trụ, Hoa là mũi nhọn. Một khi hai đứa trưởng thành, huyết mạch Khiết Đan sẽ sống lại."
Ngoại ô mờ tuyết, hơn ba chục kỵ sĩ mặc áo da sói rền vang tập trận. Nguyệt Hoa, 24 tuổi, song đao cong sáng loáng, ra chiêu chém ngã hai tên thủ hạ. Mũi tên nỏ lao tới, nàng xoay người gạt phá, chỉ sượt một vết trên vai áo. Nàng mím môi, ánh mắt vừa kiêu hãnh vừa khát máu.
Thiết Sơn, 28 tuổi, vai rộng mắt lạnh, đứng ngoài quát:
"Đòn cuối còn chậm. Nếu là địch thật, em đã bỏ mạng."
Nguyệt Hoa lau mồ hôi, đáp:
"Em sẽ tiến bộ. Đến ngày cổ mộ mở ra, sẽ không ai sánh bằng."
Đội hình Hội Lang Kỵ chia thành nhóm súng tiểu liên yểm hộ, nhóm dao jambiya và scimitar xông trận, kẻ khác quăng dây móc. Cảnh tượng vừa cổ xưa vừa hiện đại, như vó ngựa hòa lẫn tiếng súng.
Tối đó, trong trại bạt Mông Cổ, lửa nướng thịt cừu đỏ rực. Thiết Sơn ngồi đối diện cha, hỏi:
"Cha, người đời đồn Tây Vực từng có Độc Ma. Chẳng lẽ... đó là cha?"
Thiết Hùng đặt khúc sườn xuống, ánh mắt xa xăm:
"Danh xưng chỉ là cái bóng. Kẻ dựa vào độc sớm muộn cũng chết vì độc. Con người phải đứng bằng xương cốt, còn độc công chỉ là con dao giấu trong áo. Khi thiên hạ khinh suất, ta mới tung ra, lúc ấy không ai trở tay."
Hắn giơ bàn tay chai sạn, lằn đen hằn mờ:
"Sư phụ từng dạy ta tích độc vào huyết mạch. Đau đớn từng đêm, nhưng nhờ thế mà mạnh hơn tất cả. Khiết Đan ta có Thiên Cốt Bất Hoại – xương cứng như thép, lại thêm Độc Công Tây Vực – tà chưởng kinh hồn. Nhớ kỹ: kẻ mạnh phải vừa gân cốt, vừa nọc độc."
Ánh lửa hắt bóng hai cha con dài trên vách. Thiết Hùng trầm giọng:
"Sơn, Hoa, thiên hạ còn hai kẻ tuyệt đối không thể coi thường. Một là Ẩn Kiếm Y Nhân, hậu duệ Thục Sơn Nguyệt Ảnh Kiếm, kiếm xuất như mây cuốn, bóng kiếm ẩn hiện trong y phục, ra tay không ai kịp thấy hình. Hai là Huyết Ảnh Phi Đao, truyền nhân Sát Ảnh Môn, một đao phóng ra, tất trúng huyết mạch, máu vẽ thành bóng hồng trong đêm."
Dừng một lúc, hắn gằn giọng:
"Cả hai đều ẩn danh, tung tích mờ mịt. Nhưng nếu tái xuất, sẽ là mối họa lớn. Nếu gặp, phải cực kỳ cẩn thận."
Ngoài kia, gió Nội Mông hú dài, như tiếng trống trận vọng từ quá khứ. Trong trại bạt, cha con nhà Thiết cùng nuôi dã tâm nuốt cả long mạch Trung Hoa.
Trở lại hành trình của nhóm. Xe vẫn di chuyển, Lý Khải Vinh ngồi ghế lái, khẩu súng trường gác ngang đùi, ánh mắt quét quanh cảnh giác. Cao Hạo Nam ngồi ghế phụ, hai tay xoay côn nhị khúc thành vòng tròn, miệng cười khẽ nhưng ánh mắt căng thẳng. Lục Ngọc Trân phía sau kiểm tra ba lô, gói gọn lương khô, nước, thuốc men.
Cửa xe mở, Trần Minh Quân và Triệu Khả Hân bước tới. Minh Quân gật nhẹ với Khải Vinh, giọng ngắn gọn:
– "Xuất phát."
Chiếc Jeep gầm rú, lao ra khỏi ánh đèn thành phố, để lại Ô Lỗ Mộc Tề mờ dần phía sau. Đêm sa mạc tĩnh mịch, chỉ còn ánh đèn pha cắt qua màn cát bụi.
Rạng sáng, họ tới một trạm dịch cổ bên đường Tơ Lụa cũ. Jeep dừng lại, bánh lún vào nền cát cứng. Cả nhóm xuống xe, kiểm tra xung quanh.
Khải Vinh dựng súng, ngồi canh ở cửa đổ nát. Hạo Nam vừa ăn bánh khô vừa xoay côn nhị khúc, miệng lẩm bẩm:
– "Thảo nguyên rộng quá, chẳng biết lúc nào bọn Khiết Đan ló mặt."
Ngọc Trân trải tấm vải dày, bày chút thịt khô, rót nước cho mọi người.
Trần Minh Quân ngồi sát góc lều, đặt thanh kiếm bên cạnh, tay nâng chén gỗ. Ánh lửa hắt vào mắt chàng, phản chiếu ánh kim lạnh lẽo. Chàng uống một ngụm nhỏ, đặt chén xuống, tiếng cạch khẽ vang nhưng làm cả không gian như trĩu nặng.
Bên kia, Triệu Khả Hân ngồi khoanh chân, động tác tao nhã mà dứt khoát. Nàng dùng mũi phi đao cắt thịt cừu nướng thành miếng nhỏ, ăn từ tốn. Ánh bình minh soi gương mặt nàng: bình thản, không chút vội vàng, như thể mọi trận mưa máu gió tanh chỉ là gợn sóng nhỏ trong tâm.
Không ai nói nhiều. Thỉnh thoảng Minh Quân nhấc mắt nhìn Khả Hân, chỉ gật nhẹ, còn nàng khẽ đáp lại bằng một nụ cười thoáng qua nơi khóe môi. Nụ cười không vui, không buồn, mà như ánh trăng thoáng hiện sau mây.
Bên ngoài, gió sa mạc rít qua khe lều, mang theo hơi cát khô khốc. Bên trong, hai bóng người ngồi lặng lẽ, ăn uống chậm rãi. Mỗi cử chỉ tiết chế, mỗi ánh mắt đều toát ra khí chất của võ giả ẩn danh – không cần nhiều lời, nhưng tựa hồ cả lều trại này chứa đựng một khí trường khiến kẻ khác chẳng dám bước vào.
Bình minh trải dài trên mặt Ngãi Đình Hồ, làn nước xanh thẳm phản chiếu dãy Thiên Sơn mờ trong sương. Gió cao nguyên thổi phất cờ hiệu nhỏ cắm trên xe Jeep, còn bãi đất trống đầy tiếng động cơ, tiếng người hối hả.
Lý Khải Vinh – áo giáp dã chiến, tay lăm lăm khẩu súng trường – cẩn thận kiểm tra từng két đạn.
Cao Hạo Nam vừa vác balô vừa xoay côn nhị khúc, miệng lẩm bẩm:
"Sa mạc thì nóng chết người, không biết lều bạt chịu nổi mấy hôm không..."
Lục Ngọc Trân ngồi xổm bên bờ hồ, đang bỏ từng mẫu đá, mẫu đất vào ống nghiệm, ký hiệu xong liền gửi tín hiệu về cho Thẩm Vinh Hoa ở phòng thí nghiệm, rất gần đây.
Ở một góc, Trần Minh Quân đứng khoanh tay, ánh mắt lặng lẽ quét ngang toàn đội, dáng điềm tĩnh như ngọn núi. Bên cạnh anh, Triệu Khả Hân siết chặt đai lưng, cặp phi đao quen thuộc giắt gọn, gương mặt sáng bừng trong sương sớm.
Một chiếc Jeep rú ga, cát tung mù mịt. Khải Vinh hô lớn:
"Đoàn sẵn sàng! Lên đường!"
Bánh xe nghiền nát lớp đất khô, đoàn năm người bắt đầu lao vào hành trình. Ngãi Đình Hồ dần lùi lại phía sau, mặt nước xanh biếc biến thành vệt gương mờ.
Trong khoang xe, không ai nói nhiều. Chỉ có tiếng động cơ gầm gào, và cảm giác kỳ lạ: như thể sâu dưới lớp đất đá kia, có một dòng khí vô hình đang chờ đợi, dẫn lối họ vào trung tâm của biển cát khổng lồ.
Khả Hân ngồi cạnh cửa kính, khẽ thở ra:
"Minh Quân... em cảm giác như có ai đó đang nhìn theo."
Trần Minh Quân chỉ khẽ cười nhạt, ánh mắt vẫn dõi thẳng về phía đông:
"Không phải ảo giác đâu. Long Khí luôn thức tỉnh khi có người bước vào lãnh địa của nó. Và cũng từ hôm nay... thử thách mới bắt đầu."
Xe lăn bánh, hướng về chặng đầu tiên của cuộc hành trình.