Logo

Sa Đec's Life

Little City of Love — 愛之小城

Chương 2 - Võ giả ẩn nhẫn

Tối hôm đó, Triệu Khả Hân lặng lẽ trở về phòng trọ nhỏ nằm trong một con đường khuất nẻo ở Thổ Lỗ Phồn. Bóng đèn dầu hắt ánh sáng vàng vọt lên những mảng tường gạch cũ. Nàng bước thẳng tới góc phòng, nơi một chiếc rương gỗ thấp được che phủ bởi chồng sách vở và tấm khăn dày. Khả Hân cẩn thận dọn sách sang một bên, kéo khăn xuống. Khi nắp rương bật mở, một luồng hơi lạnh phả ra, mang theo mùi kim loại cũ kỹ. Bên trong, dưới lớp vải lót, lóe lên những món vũ khí được sắp đặt gọn gàng. Có một sợi dây đeo màu đen, những móc xích mảnh nhưng rắn chắc cuộn tròn lại, như chờ ngày bung ra. Kề bên là một dây da bản rộng, chế tác tinh xảo, để đeo ngang vai. Trên đó cắm thẳng hàng nhiều thanh phi đao cực ngắn, lưỡi thép sáng bạc như những mảnh trăng khuyết, gọn gàng đến lạnh người. Ánh đèn dầu phản chiếu lên từng lưỡi đao, khiến cả góc phòng như rực sáng lên trong thoáng chốc. Khả Hân khẽ đưa tay chạm nhẹ lên dây da, đôi mắt long lanh nhưng kiên định, như vừa đặt lại một phần thân phận thật sự của mình – không chỉ là cô gái ngồi quán cà phê, mà là một chiến binh được chọn để gánh trên vai trọng trách lớn lao. Triệu Khả Hân bước ra sân, gió đêm sa mạc thổi lành lạnh. Ánh trăng nghiêng soi bóng nàng trên nền gạch cũ. Trên đầu, một nhánh cây vươn ra, lơ lửng một chùm quả chín đỏ au, trĩu xuống như thách thức. Xoẹt! – ánh bạc của phi đao lóe lên. Một quả nho chín mọng lìa khỏi chùm, rơi thẳng xuống, đáp gọn trong lòng bàn tay Triệu Khả Hân. Lớp vỏ tím ánh lên dưới trăng, căng mọng như một viên ngọc nhỏ. Nàng ngẩng đầu, nụ cười nhẹ thoáng qua: - "Chuẩn xác... vẫn chưa hề mai một." Đưa quả nho lên môi, vị ngọt mát lan ra đầu lưỡi, trong lòng Khả Hân dấy lên niềm tin – hành trình sa mạc trước mắt, dù đầy hiểm nguy, vẫn có dư vị ngọt ngào đang chờ. Trưa hôm sau, Triệu Khả Hân vượt gần 200km đến nơi ở của Trần Minh Quân trong căn phòng trọ cũ ở Ô Lỗ Mộc Tế, Minh Quân đang xếp gọn ba lô. Khả Hân bước vào, dựa nhẹ khung cửa, khẽ hỏi: "Anh chuẩn bị xong chưa, ông xã?" Quân ngẩng lên, đôi mắt ánh lên một tia sáng quyết liệt. Anh đưa tay rút từ ba lô ra một ống sáo gỗ đen bóng, cầm chắc trong lòng bàn tay. Chỉ nghe cạch một tiếng khẽ, phần đầu sáo xoay nhẹ, lưỡi thép sắc lạnh bật thẳng ra, lóe sáng dưới ánh đèn. Quân không vội cất đi. Anh nhìn Khả Hân, khẽ gật đầu, rồi đẩy cửa sân vườn phía sau. Ánh nắng rát hắt xuống vườn cây xanh rì. Tán lá lay động, bóng cây đổ loang loang trên mặt đất cát pha sỏi. Minh Quân bước ra sân, cắm ống sáo xuống nền đất, xoay cổ tay một vòng. Soạt! – lưỡi thép bật ra, ánh thép lóe sáng chói dưới nắng gắt, như phản chiếu cả một tia chớp. Anh hít một hơi sâu, rồi xoay người tung chiêu. Kiếm khí rạch ngang dọc trong khoảng không, tạo thành những đường sáng trắng lóa. "Vút! Vút! Vút!" Chỉ trong tích tắc, ba bốn nhát chém khắc hằn lên thân cây táo đỏ cổ thụ ở góc vườn. Vỏ cây nứt toạc, mảnh gỗ văng ra, rơi lộp bộp trên nền đất cát. Thu kiếm lại, Quân khẽ nghiêng đầu, nheo mắt nhìn lên trời. Trưa sa mạc nóng hầm hập, nhưng gương mặt anh ánh lên vẻ lạnh lùng, như vừa thử nhát dao vào chính ánh nắng chói chang. Quân khẽ gập lại thanh sáo kiếm, liếc sang Hân, nụ cười nghiêng nghiêng: - "Xong rồi. Đi thôi." Khả Hân nhìn những vết chém còn rung bột gỗ, ánh mắt nàng thoáng run nhẹ, rồi cong môi mỉm cười: - "Trúc Ảnh Kiếm (竹影剑) không tệ. Nhưng để xem ngoài kia, ai mới thật sự nhanh hơn." Điện thoại của Triệu Khả Hân rung lên khi cô vừa xoay chìa khóa vali. Trên màn hình hiện thông báo từ kênh ngoại giao: "Xin chờ thêm hai mươi bốn giờ. Chính phủ sẽ cử một đội hỗ trợ đi cùng." Cả hai sững lại, rồi Trần Minh Quân khẽ gật, nụ cười nghiêng về phía Hân: – Thôi thì, nếu chưa đi được ngay... mình ra ngoài dạo một vòng xem thủ đô Tân Cương thế nào. Ô Lỗ Mộc Tề giữa trưa nắng vàng, gió từ dãy Thiên Sơn thổi về mang theo vị khô của bồn địa. Con phố lớn ngồn ngộn xe buýt xanh và taxi vàng, bảng điện tử sáng chữ Hán lẫn Ả Rập. Hai bên đường, cửa tiệm treo đèn lồng đỏ cạnh hoa văn thổ cẩm Hồi giáo, từng nhóm thanh niên hiện đại chen giữa những người Duy Ngô Nhĩ quấn khăn sặc sỡ. Tất cả hòa trộn thành một khung cảnh đa sắc, náo nhiệt mà xa lạ. Họ đi bộ tới quảng trường rồi ghé vào một siêu thị lớn. Cửa tự động mở ra, luồng khí mát lạnh ùa ra, xua tan cái khô hanh ngoài phố. Kệ hàng ngập nho khô Thổ Lỗ Phiên vàng óng, thịt cừu xiên đông lạnh, những hộp trà gạch ép buộc dây đỏ. Bên kia, hàng ngoại nhập bày đầy: Nutella, kẹo Nga, snack Hàn, thậm chí cả sữa Vinamilk. Hân cầm thử một gói nho, ánh mắt sáng lên: – Thứ này em thấy còn quý hơn cả ngọc trai, chắc để mai mua vài ký đem theo đường dài. Quân cười khẽ, gật đầu: – Đồng đội chính phủ ngày mai nhập bọn, có cái này chắc cũng đỡ buồn miệng. Tiếng quét mã QR vang liên tục ở quầy tính tiền, người dân tay ôm nồi áp suất, máy lọc nước, cười nói rộn ràng. Rời siêu thị, Quân và Hân đứng trên bậc thềm cao nhìn xuống dòng xe tấp nập dưới phố. Hân khẽ nói, giọng chùng xuống: – Thành phố này ồn ào, nhưng vẫn xa lạ quá. Mai đi rồi, chẳng biết khi nào quay lại. Quân siết chặt bàn tay nàng. Trong mắt anh, những ngọn núi Thiên Sơn xa xa như đang chờ họ bước vào một chuyến đi khác, mịt mờ hơn, nguy hiểm hơn, nhưng cũng là định mệnh đã chọn. * * * Công viên trung tâm Ô Lỗ Mộc Tề chiều muộn, lá vàng rơi lả tả quanh ghế đá. Đèn đường dần sáng, phản chiếu xuống mặt hồ nhỏ lung linh như gương. Trần Minh Quân và Triệu Khả Hân ngồi cạnh nhau, balô đặt dưới chân, cả hai yên lặng một hồi lâu như để nuốt trọn những âm thanh bình lặng cuối cùng trước chuyến đi hiểm nguy. Triệu Khả Hân mở lời, giọng trong trẻo: – "Anh có bao giờ thắc mắc... ta từ đâu ra, và vì sao ta lại bị cuốn vào hành trình này?" Quân nhìn xa xăm: — "Anh vốn là người Việt gốc Hoa. Ông nội sinh ở Ba Thục, truyền lại Thục Sơn Nguyệt Ảnh Kiếm cho cha, rồi đến anh. Dù không chọn võ lâm, cuối cùng định mệnh vẫn kéo anh trở lại." Khả Hân khẽ mỉm cười, mắt long lanh: — "Em cũng vậy. Con gái Hoa kiều, tuổi thơ Sài Gòn nhưng lớn lên cùng người cậu là môn hạ Sát Ảnh Môn. Ông chỉ truyền dạy cho em. Những buổi chiều tập phi đao, bàn tay rớm máu... nhưng lòng em đầy tự hào." Nói đến đây, Hân rút ra từ túi áo một con dao nhỏ, lưỡi sáng bạc phản chiếu ánh đèn công viên. Cô xoay nhẹ, rồi giấu trở lại, nụ cười pha lẫn kiêu hãnh và u buồn. Quân nghiêng người, ánh mắt dịu lại: – "Thì ra, định mệnh đã sắp đặt... Ba Thục truyền kiếm, Phi Đao truyền mạch. Anh và em, hai dòng máu, gặp nhau giữa đất Tân Cương này." Gió lạnh thổi qua, lá vàng rơi phủ lên bờ vai cả hai. Hân dựa đầu lên vai Quân, khẽ thở dài: – "Ngày mai, con đường ấy sẽ bắt đầu. Nhưng đêm nay, chỉ cần có anh bên em là đủ." Minh Quân gật nhẹ, nụ cười thoáng buồn: – "Vừa là ràng buộc, vừa là vinh dự. Thôi thì, coi như chúng ta mang hai quê hương, một phần Việt, một phần Hoa... nhưng máu võ học thì vẫn chảy chung một nhịp." Buổi tối trong công viên, sau khi nhận lệnh tạm hoãn 24 giờ, Minh Quân và Khả Hân quay về phòng nghỉ. Sáng hôm sau, trong buổi họp ngắn với đội chính phủ, viên đội trưởng đọc qua danh sách: – "Theo quy định, mỗi bên được dắt thêm một người trợ lý. Quân, anh chọn ai?" Trần Minh Quân lắc đầu: – "Tôi đi một mình là đủ. Kiếm pháp của gia tộc không cần kẻ khác xen vào." Mọi ánh mắt chuyển sang Khả Hân. Cô cười tủm tỉm, kéo tay một cô gái tóc buộc gọn, dáng vẻ trẻ trung đứng phía sau: – "Em thì có rồi. Đây là Lục Ngọc Trân, 24 tuổi, khảo cổ học." Ngọc Trân đỏ mặt, ấp úng chào cả đoàn. Minh Quân đưa mắt nhìn Hân, bất lực bật cười: – "Chúng ta đi thám hiểm cổ mộ, đâu phải dã ngoại picnic..." Khả Hân nháy mắt: – "Thì cũng cần người xách hộ vali chứ anh." Trong buổi họp bí mật tại một phòng họp ở Ô Lỗ Mộc Tề, viên quan chức đọc danh sách xong thì cửa phòng bật mở. Hai người đàn ông bước vào. Người đi trước cao lớn, tóc điểm bạc, ánh mắt nghiêm lạnh. Ông đưa tay chào theo đúng quân lễ: – "Lý Khải Minh, đến từ Nam Kinh. Đội trưởng được cử sang phối hợp. Từ giờ, mọi người là một tổ." Giọng ông dứt khoát, không dài dòng. Cả phòng im lặng vài giây như bị khí thế trấn áp. Người đi sau trẻ trung hơn, mặc áo khoác ngụy trang nửa mở, nụ cười nghịch hiện sẵn: – "Cao Hạo Nam, cũng Nam Kinh luôn. Nói dễ nhớ thì anh em Nam Kinh chúng tôi phụ trách bắn trước, còn các vị... cứ việc tỏa sáng phía sau." Lý Khải Minh quay lại liếc sắc bén, Hạo Nhiên vội ho khẽ: – "À, ý tôi là... bảo vệ các đồng chí." Không khí căng cứng thoáng dịu đi. Triệu Khả Hân đứng dậy, kéo Lục Ngọc Trân ra giới thiệu: – "Đây là Ngọc Trân, trợ lý của tôi. Có người nuôi cơm thì em dẫn theo luôn." Hạo Nam cười khì, thì thầm: – "Ê, đúng là biết tranh thủ. Ước gì tôi cũng có người nuôi cơm để dắt đi..." Ngọc Trân đỏ bừng mặt, Quân chỉ khẽ nhíu mày, còn Lý Khải Minh gõ mạnh báng súng xuống sàn: – "Trật tự. Bắt đầu nhiệm vụ." Cả nhóm ngồi vào bàn, ở đây có thêm những gương mặt vừa xa lạ vừa sắp gắn bó. Ngoài kia, Ô Lỗ Mộc Tề dần lặng dưới màn đêm, báo hiệu chuyến hành trình hiểm nguy đã gần kề. Cả nhóm sau khi bàn kế hoạch, rủ nhau vào một quán thịt xiên nướng trong một con phố nhỏ. Quán giản dị, ghế gỗ ọp ẹp, nhưng mùi thịt cừu xiên tẩm gia vị thì thơm ngào ngạt. Chủ quán bưng ra bàn đầy ắp: xiên thịt cừu, bánh naan, súp cay, thêm mấy chai bia địa phương ướp lạnh. Cao Hạo Nam cầm cốc giơ lên đầu tiên: – "Nào, chúc mừng đội hình của chúng ta chính thức ra mắt. Từ Nam Kinh đến Sài Gòn, từ Ba Thục đến Tân Cương, hôm nay... ngồi chung một bàn!" Anh uống ực, rồi phì cười khi thấy Ngọc Trân chỉ nhấp môi: – "Ơ kìa, trợ lý mà uống yếu vậy thì theo sao nổi?" Ngọc Trân đỏ mặt, lí nhí: – "Em... nuôi cơm thôi chứ đâu nuôi bia." Cả bàn cười ồ. Lý Khải Minh ngồi im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng nâng chén, giọng khàn khàn: – "Ăn đi. Mai còn lên đường. Thịt thì phải ăn no, bia thì uống vừa, giữ sức." Khả Hân gắp một xiên mực nướng, đưa sang cho Minh Quân: – "Anh, ăn đi. Đường dài lắm." Quân nhận, mỉm cười nhạt. Anh ít nói, nhưng ánh mắt đầy sự quyết tâm. Cao Hạo Nam đã ngà ngà, vừa ăn vừa cười: – "Ê Ngọc Trân, em từng nuôi cơm chị Hân nên chị ấy dắt theo, nay nuôi luôn cả bàn đi!" Ngọc Trân đỏ mặt, chống chế: – "Anh nói gì kỳ, em còn đang ăn ké đây này." Tiếng cười vang dội cả quán. Lý Khải Minh ngồi cạnh, cũng hiếm hoi bật cười khẽ, rồi chép miệng: – "Cái thằng này... nhậu thì ít mà chọc người ta thì nhiều." Hạo Nam cầm một xiên thịt, gõ lóc cóc lên ly bia: – "Nào nào, tôi có thơ đây: Một xiên thịt cừu, một ngụm bia cay, mai vào cổ mộ... sống chết hên xui!" Cả quán cười ầm, khách bàn bên cũng hò hùa vỗ tay. Chỉ có hai người ngồi im lặng: Trần Minh Quân và Triệu Khả Hân. Quân gắp một miếng thịt, ăn chậm rãi, mắt vẫn chăm chăm nhìn ánh lửa như đang tính toán gì đó. Hân thì xoay ly bia trong tay, thỉnh thoảng ngước nhìn anh, không chen vào câu đùa nào. Ngọc Trân tinh nghịch trêu: – "Ủa, hai người sao vậy, thịt ngon vậy mà ăn như đang thiền thế?" Hạo Nam chen vô ngay: – "Đừng phá. Hai vị đó là võ giả ẩn mình. Ăn cũng phải ngầu." Cả bàn lại cười nghiêng ngả, còn Minh Quân và Khả Hân chỉ liếc nhau, khẽ mỉm cười. Trong sự ồn ào náo nhiệt, hai người vẫn giữ khí chất riêng: tĩnh lặng, trầm sâu, như thể đã đứng ngoài cuộc hỷ nộ phàm trần.