Logo

Sa Đec's Life

Little City of Love — 愛之小城

Chương 1 - Ngãi Đình Hồ

Ánh sáng bình minh loang vào hành lang Khoa cấp cứu Bệnh viện Nhân dân Khu vực Ô Lỗ Mộc Tề. Tiếng loa: "Ca hội chẩn thần kinh lúc 7 giờ sáng tại phòng 302." Trần Minh Quân bước vào, chưa kịp ổn định nhịp tim thì một y tá đưa hồ sơ gấp: — "Bệnh nhân nữ, 40 tuổi, tai nạn xe máy, co giật kéo dài, máu tụ nông, nguy cơ chèn ép não." Quân siết chặt hồ sơ, dứt khoát: — "Chuẩn bị phòng mổ ngay." Anh bước vào phòng mổ nhỏ, đeo găng, đeo khẩu trang, ánh mắt tập trung như một cao thủ chuẩn bị quyết đấu. Phẫu thuật bắt đầu: Minh Quân rạch nhanh phần da đầu, tìm đường tới máu tụ, hút máu, chỗ thiếu áp lực chèn ép. Y tá trao dao, đỡ gạc, ánh đèn phẫu thuật chiếu lên mặt Quân nhợt nhạt nhưng kiên định. Sau gần một giờ căng thẳng, máu tụ được lấy ra, áp lực não giảm. Bệnh nhân được khâu lại, đi viện phục hồi, chân tay bắt đầu cử động yếu ớt. Khi Quân tháo khẩu trang, mồ hôi ướt trán, ánh mắt nhìn lên dòng cửa kính sáng sớm: — Bệnh nhân ổn rồi. Dự kiến vài ngày nữa sẽ tỉnh hoàn toàn. Giờ nghỉ trưa, ánh nắng Tân Cương rọi qua cửa kính làm phòng căn tin sáng rực. Mùi cơm gạo mới, rau xào và trà sữa nhài hòa lẫn với tiếng muỗng chén leng keng. Trần Minh Quân mang khay cơm bước vào, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh sau ca mổ sáng. Ngồi chờ sẵn ở bàn góc là hai đồng nghiệp quen thuộc: Quách Tuyết Nhàn, 32 tuổi, y tá trưởng khoa ngoại. Gương mặt trái xoan, giọng lanh lợi, hay chọc cười đồng nghiệp để xua tan áp lực. Trình Gia Ý, 41 tuổi, bác sĩ khoa nội – nghiên cứu phòng độc. Vẻ điềm đạm, lời ít nhưng chuẩn xác, thường được xem như "anh cả" trong nhóm. Quách Tuyết Nhàn cười khúc khích, gõ đôi đũa xuống khay: — Bác sĩ Trần, hôm nay anh làm cả khoa tụi em toát mồ hôi hột đó. Ca mổ mà nhanh gọn như múa kiếm vậy. Trình Gia Ý cười hiền: — Đúng đó. Anh mới về Thổ Lỗ Phiên không lâu mà đã nổi tiếng rồi. Nhưng nhớ giữ sức, không thì long mạch cũng không cứu nổi đâu. Quân bật cười khẽ, đặt khay cơm xuống: — Tôi chỉ làm đúng phận sự thôi. Ở đây, ai cũng gánh vác áp lực riêng mà. Quách Tuyết Nhàn hạ giọng: — Áp lực thì có, nhưng anh biết không, người Tân Cương tụi em còn có những bí mật... Ngải Đinh Hồ không chỉ đẹp đâu, dưới đó còn có dòng khí nóng bất tận, nghe người già gọi là "hơi thở của rồng". Không khí trên bàn cơm bỗng chùng lại. Ngoài kia, tiếng gió khô khốc va vào khung cửa kính, như nhắc khẽ về điều gì đang chờ họ phía trước. Sáng hôm ấy, tại Trung tâm Nghiên cứu Địa chất Thổ Lỗ Phiên, máy đo địa chấn liên tục nhảy số. Triệu Khả Hân trong áo blouse trắng theo dõi bản đồ 3D, mắt dán vào vết nứt dưới khu vực Ngải Đinh Hồ. Bên cạnh, trợ lý Lục Ngọc Trân lo lắng: — "Chị, độ rung này khác thường quá... không thể chỉ do nước ngầm." Khả Hân trầm giọng: — "Nếu thực sự là long mạch... thì mọi chuyện không còn đơn thuần là nghiên cứu." Cùng lúc, trên đường cao tốc từ Ô Lỗ Mộc Tề đến Thổ Lỗ Phiên, Trần Minh Quân lao xe xuyên sa mạc. Hai bên cát vàng dậy sóng, xa xa Thiên Sơn phủ tuyết trắng sừng sững. Xe băng qua hầm núi, bóng tối chỉ thoáng qua rồi vỡ òa ánh sáng, mở ra bồn địa nóng hầm hập, nhiệt độ gần năm mươi độ. Gió thảo nguyên thổi ràn rạt, cỏ xanh dập dờn như sóng, có hai bóng kỵ sĩ cưỡi ngựa chầm chậm tiến về bờ hồ Ngải Đinh Hồ, hai người cưỡi ngựa chậm rãi bước đi, trang phục cả hai tương phản đen trắng; ánh hoàng hôn dát vàng lên vạt áo phấp phới. Người nữ khẽ đưa tay chỉ mặt hồ, giọng trong và ấm: —Anh xem kìa... Người nam mỉm cười, ánh mắt nhuốm sắc nước: — Đẹp lắm! Đó chính là hai nhân vật nam nữ chính của chúng ta: Trần Minh Quân — bác sĩ ngoại thần kinh, 36 tuổi, người Việt gốc Hoa, hiện đang công tác tại Tân Cương. Trần Minh Quân sở hữu thân hình vạm vỡ, cơ bắp săn chắc hiện rõ dưới áo thun bó. Vai rộng, tay cuồn cuộn, phối cùng quần túi hộp giản dị tạo nên vẻ vừa đời thường vừa sẵn sàng cho hành trình. Khi nhập trận, anh khoác chiến y đen phủ vai, ánh mắt sắc lạnh, cơ bắp căng cứng như vũ khí giấu kín. Lúc ấy, Minh Quân hóa thành ngọn núi giữa chiến trường: uy nghi, tàn nhẫn, không thể lay chuyển. Triệu Khả Hân, 28 tuổi — chuyên gia địa chất, khảo cổ học, kiêm ngôn ngữ học xuất thân trong gia đình người Hoa, công việc đặc thù khiến nàng thường xuyên di chuyển qua lại giữa Tân Cương và Việt Nam nên cô rất rành tiếng Việt. Triệu Khả Hân mang khí chất lạ, như gió sa mạc chạm vào băng ngàn. Gương mặt thanh thoát, ánh mắt sâu có lúc hiền hòa như hồ nước, có lúc sắc lạnh như thép giấu trong tuyết, khiến kẻ đối diện vừa sợ vừa muốn đến gần. Làn da trắng hồng, mái tóc đen dài ánh xanh tung bay trong gió. Nụ cười hiếm hoi của nàng vừa hồn nhiên vừa sắc sảo, khiến người ta không rõ đó là thiếu nữ ngây thơ hay nữ hiệp nhìn thấu thiên hạ. Cái đẹp của Khả Hân không để ngắm, mà để thử thách. Nàng chính là đoá hoa băng giữa sa mạc: lạnh, quý, kiêu hãnh, chỉ dành cho kẻ đủ can đảm tiến gần. Hai con người ấy, vốn tưởng chỉ là khách qua đường, nhưng định mệnh đã buộc tên họ vào nhau giữa thảo nguyên mênh mông. Bên bờ Ngải Đinh Hồ, Triệu Khả Hân khẽ vén tóc, nhìn mặt nước xanh biếc: — "Anh Quân, một bác sĩ ngoại thần kinh, sao lại chọn Tân Cương? Đất này khắc nghiệt, xa quê hương lắm." Trần Minh Quân siết dây cương, mỉm cười nhạt: — "Thế còn em? Tiểu thư họ Triệu lẽ ra có thể yên ổn ở Thượng Hải hay Sài Gòn, lại rất thích biển, từng xem Vĩnh Hy như chốn dừng chân thứ hai. Thế mà cuối cùng lại chọn gắn bó với thảo nguyên, đại mạc khắc nghiệt này. Có lẽ... định mệnh kéo ta đến đây."" Ánh mắt họ chạm nhau, gió hồ lướt qua. Quân khẽ thì thầm: — "Vợ chồng ta mới cưới, nhưng nơi đất khách này... lại chính là khởi đầu thật sự." Họ cùng xuống ngựa, dắt tay nhau dọc bờ hồ. Bóng hai người in dài trên sóng bạc. Chàng nâng cằm nàng, nàng khẽ khép mắt. Nụ hôn rơi xuống, chậm rãi mà uy nghiêm, như khiến cả long mạch ngầm cũng nín lặng chứng kiến. Gió thổi tung vạt áo, khắc nên bức họa diễm lệ — mở màn hồi ký Long Mạch. ···✦··· Một tháng sau. Tại một quán cà phê nhỏ mang phong cách Thổ Lỗ Phiên cách Ngãi Đình Hồn hơn 40km. Khách thưa thớt, chỉ có mùi cà phê đậm, tiếng nhạc dân tộc rì rầm và vài bóng người lặng lẽ hút shisha ở góc. Triệu Khả Hân ngồi một mình ở bàn gần cửa sổ, tay lật cuốn sách mỏng, nhưng mắt luôn quan sát bóng người phản chiếu trong ly cà phê. Cửa mở khẽ, một người đàn ông trung niên bước vào. Áo khoác dài màu nâu cát, đội mũ lông, mắt sâu như người từng đi qua hàng trăm dặm sa mạc. Ông không nhìn quanh, chỉ đi thẳng đến bàn Khả Hân. Người đàn ông đặt xuống bàn một túi giấy nhỏ, bên ngoài chỉ ghi vỏn vẹn hai chữ "LONG MẠCH" bằng bút máy đen. Ông hạ giọng, tiếng trầm khàn: "Cô Triệu, từ giờ phút này, cô tạm ngưng toàn bộ công việc đo đạc dân sự. Đây là mật lệnh." Khả Hân ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhưng trong tim thoáng chấn động. Người đàn ông nói tiếp: "Có tin tình báo rằng phe Khiết Đan đã mò được đường vào sa mạc Taklamakan. Chúng định hút Long Mạch, nếu thành công, toàn bộ khu vực này sẽ sụp đổ – cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Chính quyền không thể công khai, nên chúng tôi cần một nhóm nhỏ, cơ động, kín đáo." Ông đẩy túi giấy về phía Hân: "Trong này là bản đồ cổ, vài tấm ảnh vệ tinh, và một thẻ tín dụng đặc biệt. Mỗi giao dịch của cô sẽ lập tức biến mất khỏi hệ thống. Nhưng nhớ: một khi bước vào hành trình này, không còn đường lui. Bảo vệ Long Mạch... chính là bảo vệ sự cân bằng." Ông ngừng lại, hít một hơi dài, mắt ánh lên sự nặng nề: "Và đây không chỉ là bí mật cá nhân của cô. Đây là nhiệm vụ của quốc gia. Chính quyền sẽ có hậu thuẫn cho hai người. Vì tài nguyên, sinh kế, an ninh quốc gia, Long Mạch phải được giữ vững, không để lọt vào tay kẻ xấu." Khả Hân nhấc ly cà phê, uống một ngụm, đôi mắt sáng lên trong ánh đèn vàng. Nàng khẽ cười: "Tôi hiểu. Vậy tôi đi... không chỉ vì mình, mà vì cả Tân Cương." Đứng dậy, chỉnh lại áo khoác, ông quay người định bước đi. Nhưng trước khi ra khỏi cửa, ông khẽ ngoái đầu, để lại một câu dứt khoát: "Nhớ kêu cả Trần Minh Quân chuẩn bị luôn. Hành trình này, một mình cô không gánh nổi đâu." Rồi ông biến mất vào màn đêm ngoài phố, để lại trên bàn ly cà phê còn bốc khói và một nỗi trĩu nặng trong lòng Khả Hân.