Chương 4 - Giống nhau như đúc
Bất ngờ, Thiên Ngân chộp lấy bàn tay Hoài Vũ. Đôi bàn tay nóng rực khiến anh choáng váng. Cô tiến sát, vòng tay siết lấy cổ anh, hơi thở gấp gáp, rồi hôn anh say đắm.
Hoài Vũ khựng lại, tim loạn nhịp. Hai tay buông thõng trong giây lát, vô lực chống cự. Nhưng rồi, giữa tiếng nhạc và hơi nóng quấn quanh, anh cũng bất lực vòng tay ôm lấy cô.
Chỉ một lát sau. tại một trọ gần đó. Cửa vừa khép, Thiên Ngân đã không còn giữ ý tứ. Cô quăng vội áo khoác xuống sàn, lao tới, xô Hoài Vũ ngã xuống giường, mái tóc rũ xuống, hơi thở hừng hực phả vào mặt anh.
Hoài Vũ chưa kịp phản ứng thì môi cô đã tìm đến, dồn dập, cuồng nhiệt. Bàn tay nóng rực của Thiên Ngân ghì lấy vai, ghim chặt anh xuống tấm nệm Tiếng thở gấp gáp hòa cùng nhịp tim loạn xạ, kéo cả căn phòng vào một cơn xoáy bỏng rát.
Hoài Vũ vùi mặt vào cổ Thiên Ngân, cô cũng đáp lại, kéo càm Hoài Vũ sang rồi khóa môi anh như con thú dữ đang cắn xé mồi.
Hoài Vũ không thể kìm chế thêm nữa. Anh vồ vập xoay người, đè chặt Thiên Ngân xuống nệm, môi cuồng loạn tìm môi, hơi thở dồn dập như muốn nuốt trọn. Bàn tay run rẩy nhưng mạnh bạo, giật tung hàng cúc áo sơ mi, lớp vải mỏng manh bị xé toạc, lộ ra làn da trắng mịn bên dưới áo ngực, run lên dưới ánh đèn vàng nhập nhoạng.
Thiên Ngân cũng không chịu thua. Cô vòng tay ghì siết lấy cổ anh, rồi bất ngờ tháo chốt dây nịt giật phăng, từng động tác nhanh, thô bạo, chính xác đến mức khiến Vũ nghẹn thở. Tiếng khóa kéo trượt xuống trong tích tắc, hòa cùng nhịp thở hổn hển rát bỏng.
Hoài Vũ đẩy mớ quần áo sang một bên rồi cứ thế cô nằm im, anh dang rộng hai chân cô ra, Thiên Ngân mắt nhắm hờ, tay vẫn bấu ngực Hoài Vũ, cơ thể rung nhẹ theo từng nhịp dồn dập của Vũ.
Áo quần vung vãi dưới sàn, bóng hai thân thể quấn siết lấy nhau in chập chờn trên vách tường. Rồi tất cả trôi vào khoảng lặng run rẩy không còn lối thoát.
Căn phòng chỉ còn lại tiếng thở dồn, mồ hôi ướt đẫm. Hoài Vũ nằm lặng, đôi mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà, còn Thiên Ngân tựa vào ngực anh, gương mặt chìm trong bóng tối, không rõ là nụ cười hay một cái nhìn xa lạ.
Không gian khép kín, tiếng quạt trần quay kẽo kẹt trên đầu, nhưng dưới ánh đèn vàng mờ, chỉ còn hai thân thể quấn chặt, không kịp phân biệt đâu là khát khao, đâu là tuyệt vọng.
Hôm sau, là cuối tuần. Hoài Vũ hẹn gặp Mai Anh ở một công viên ngoại ô. Trời âm u, mây xám kéo thành từng vạt, gió hiu hiu lùa qua hàng cây, lá xào xạc như thì thầm.
Mai Anh bước đến, nụ cười tươi rói, chiếc váy đơn giản mà toát lên nét thanh khiết. Cô nhẹ nhàng hỏi thăm:
"Anh dạo này công việc ổn không? Thiên Ngân bạn em mới vô, dễ thương lắm hả?"
Hoài Vũ lúng túng. Câu trả lời trượt khỏi miệng anh nghe vừa gượng gạo vừa không tự nhiên:
"Ờ... cũng bình thường. Công việc thì bận thôi. Thiên Ngân cũng ổn ... rất giống em"
Mai Anh khẽ nghiêng đầu, rồi bất chợt đưa hai tay lên ôm lấy mặt anh, tay cô lành lạnh như bị ám bởi sương chiều bảo lộc. Đôi mắt long lanh nhìn thẳng, giọng cô như nửa đùa nửa ghen:
"Anh sao vậy, cục cưng? Hay là thấy người ta đẹp rồi thì quên em luôn?"
Hoài Vũ sững lại, tim đập lạc nhịp. Anh lắp bắp, cố tìm cách gỡ:
"Bạn em... rốt cuộc ở đâu vậy? Anh thậm chí còn chưa từng biết cô ta."
Mai Anh bật cười khe khẽ, nụ cười nghe lẫn vào tiếng gió rít qua cành lá.
"Thật ra... tụi em chỉ gặp nhau đúng một lần, mà cũng chỉ nhìn từ xa thôi. Anh họ của em giới thiệu sơ sơ, em mới... bán cái cho anh luôn đó."
Nói xong, cô mỉm cười hồn nhiên, như thể mọi chuyện là điều quá đỗi bình thường.
Chiếc xuồng gỗ lững lờ trôi giữa màn sương chiều bảng lảng. Mặt nước phẳng lặng, loang loáng ánh xám của bầu trời âm u. Mai Anh tựa nhẹ vào vai Hoài Vũ.
Trong tay anh, cần câu thả xuống nước, phao tròn khẽ rung rồi lại bất động. Mai Anh mỉm cười, bàn tay nhỏ bé luồn lên, nắm lấy tay anh trên cần câu, giọng nửa đùa nửa trách:
"Về thôi anh ơi... cá nó thấy tụi mình thế này chắc cũng ngại, không dám cắn mồi đâu."
Câu nói vang lên, nhẹ như gió, rồi loãng dần trong khoảng không tĩnh mịch. Hoài Vũ siết chặt tay cô, tim nhói lên một nhịp lạ lùng.
...Hoài Vũ siết chặt tay cô, tim nhói lên một nhịp lạ lùng — như thể chính anh cũng sợ cảnh tượng này chỉ là một giấc mơ sẽ tan biến bất cứ lúc nào.
Một thoáng bất an dâng trào. Hình ảnh Thiên Ngân chợt loé lên trong đầu anh — đôi mắt rực lửa, bàn tay nóng rực, sự chủ động mãnh liệt như muốn nuốt chửng lý trí anh. Trái tim Vũ loạn nhịp: một bên là Mai Anh, dịu dàng, mong manh, trong sáng như giấc mộng. Một bên là Thiên Ngân, xác thịt, bản năng, dữ dội như cơn bão.
Anh bấn loạn. Lý trí thì gào thét phải giữ lấy sự trong sạch của mối tình này. Nhưng bản năng lại nhắc nhở anh rằng chính mình đã buông xuôi, đã nếm trải cái cấm kỵ. Tội lỗi và trách nhiệm đè nặng, cuộn thành cục đá chèn ép lồng ngực.
Hoài Vũ ngước nhìn Mai Anh đang nép vào vai mình, Anh muốn mở miệng, muốn thú nhận, muốn hét lên... nhưng cổ họng chỉ nghẹn lại trong khoảng lặng, để mặc con xuồng cứ thế lững lờ trôi, như số phận trôi dạt về phía mù sương vô định.
Đêm khuya. Hoài Vũ vừa thay áo chuẩn bị ngả lưng thì có tiếng gõ cửa. Anh nghĩ ngay đến anh Đông chủ nhà lại tới thu tiền, chắc nhân tiện nhắc thay ổ khóa, nên chẳng buồn nhìn qua khe, tiện tay mở ra.
Cánh cửa bật mở, và Thiên Ngân đứng đó. Hôm nay cô hoàn toàn khác thường: mái tóc xõa lệch dưới chiếc mũ da, môi son đỏ rực như máu, khoác áo khoác da bó sát, chiếc quần ôm trọn dáng người, đôi boot gõ lộp cộp trên nền xi măng. Một vẻ bốc lửa, ngỗ ngược, như vừa bước ra từ cơn mộng dữ.
Hoài Vũ hốt hoảng lùi nửa bước, lắp bắp:
"Đừng, em ơi... chúng ta... chỉ một lần thôi..."
Nhưng Thiên Ngân không nói một lời. Cô bước ngang qua anh, kéo ghế trước bàn máy tính, ngồi xuống, rút bật lửa tách một tiếng rồi châm điếu thuốc. Khói trắng bay mờ, quấn vào ánh màn hình xanh lét.
Hoài Vũ ngồi phịch xuống chiếc ghế nhựa gần đó, tim dội thình thịch, mắt mở to mà đầu óc trống rỗng. Anh chưa kịp định thần thì Thiên Ngân bật dậy, đá cửa đóng sập lại, tiếng vang rền trong căn phòng chật.
Cô tiến thẳng đến, từng bước giày boot nện xuống sàn dội vào ngực anh. Rồi bất ngờ, cô ngồi phắt lên đùi anh, mặt đối mặt, hai chân anh giờ nằm gọn giữa cặp đùi săn chắc ấy.
Trong khoảng cách gần đến nghẹt thở, Thiên Ngân rít một hơi thuốc dài, rồi khẽ cúi xuống, phà làn khói trắng vào thẳng gương mặt Hoài Vũ.
Mùi khói, mùi nước hoa, mùi da thịt trộn lẫn trong căn phòng bí bách, khiến anh ngây dại, không biết mình đang ở thực tại hay đã trượt hẳn vào ảo giác.
Hoài Vũ run rẩy:
"Xin đừng..."
Thiên Ngân nhìn anh, gương mặt lạnh băng sau làn khói thuốc. Cô đáp gọn lỏn, từng chữ rơi xuống như mũi dao:
"Em nhớ anh."
Hoài Vũ run giọng, bàn tay bấu lấy mép ghế:
"Anh... anh đã sai một lần rồi... đừng mà, em..."
Thiên Ngân lặng thinh. Đôi mắt cô ánh lên thứ sáng lạnh khó đoán. Không một lời, cô áp mặt vào anh. Hai bàn tay mạnh bạo ghì lấy vai, ép chặt lưng anh vào thành ghế.
Môi cô tìm đến, nghiến nát môi anh trong nụ hôn dữ dội, hơi thở hổn hển phả nóng rát cả gương mặt. Tay cô xé toạc hàng cúc áo pijama ngủ của anh, từng chiếc văng xuống nền nhà loảng xoảng.
Hoài Vũ cố xoay mặt né tránh, nhưng Thiên Ngân đẩy sâu hơn, cuốn lấy, quấn siết đến mức anh không còn thở nổi. Làn khói thuốc sót lại trên môi cô hòa với hơi thở gấp gáp, mùi da thịt, mùi nước hoa, tất cả quấn vào khiến anh choáng váng, mất kiểm soát.
Cơ thể Thiên Ngân ép sát, dồn dập, đôi chân kẹp chặt lấy anh, thân người nhấp nhô trên đùi anh, thở gấp, không cho Vũ lối thoát. Hành động của cô giờ còn khủng khiếp hơn ngàn lời nói, như tuyên bố: dù anh có van xin, cũng không thể thoát được đêm nay.
Cứ cách mỗi đêm, cảnh tượng ấy lại tái diễn. Thiên Ngân hiện ra trong căn phòng trọ chật hẹp, bốc lửa, dữ dội, nuốt chửng Hoài Vũ không cho anh thoát. Không ai hay biết, kể cả anh Đông chủ nhà.