Logo

Sa Đec's Life

Little City of Love — 愛之小城

Chương 5 - Bẽ bàng

Thế nhưng, vào mỗi cuối tuần, Mai Anh lại xuất hiện. Dịu dàng, trong sáng, cùng anh bàn chuyện chuẩn bị thiệp cưới, cùng hẹn hò ở những nơi hẻo lánh, mờ hơi sương. Đó là thế giới của cô, một thế giới chỉ có hai người, không bị ai nhìn thấy. Một buổi chiều, họ nắm tay nhau dạo trên con đường mờ hơi sương từ đỉnh đồi. Gió thổi nhè nhẹ, rừng thông vi vút như dàn nhạc đệm. Mai Anh bỗng khựng lại. Cô ngước nhìn Hoài Vũ, mắt ngân ngấn, giọng run run: "Anh Vũ... em không cưới." Hoài Vũ giật mình, mặt tái hẳn. Anh nắm chặt tay cô, cuống quýt: "Em... em biết hết rồi sao? Thật ra anh... thật ra..." Nhưng Mai Anh khẽ tay lên che miệng anh. Nước mắt cô trào ra, giọng nghẹn lại: "Không phải như thế đâu anh... sự thật... không phải như thế đâu..." Hoài Vũ chết lặng, tim thắt lại. Anh nhìn đôi mắt long lanh kia, không phân biệt được đâu là tình yêu, đâu là ảo ảnh, đâu là sự thật đang dần tan biến trong màn sương. Mai Anh thoắt buông tay, ánh mắt ầng ậc nước, rồi xoay người. Trong nháy mắt, dáng hình cô tan biến dần trong làn sương trắng xóa. "Mai Anh!!!" — Hoài Vũ gào khản cả cổ, lao hoảng loạn chạy theo, hai tay vung loạn xạ trong khoảng không. Tiếng bước chân dồn dập, tiếng thở hổn hển hòa vào tiếng gió hú rợn ngợp đỉnh đồi. "Anh xin lỗi! Anh biết anh không nên qua lại với Thiên Ngân. Em đừng đi! Anh xin em đó!!!" — giọng anh vỡ ra, nghẹn như máu. Phía trước, màn sương mở ra một khoảng trống: một bờ vực hun hút. Và ở đó, thấp thoáng bóng dáng Mai Anh, váy trắng bay phần phật, đang gieo mình xuống. "Không!!!" — Hoài Vũ hét xé cả phổi, rồi lao theo bóng hình ấy, chẳng còn phân biệt đâu là người, đâu là ảo. Cả thân thể anh mất hút trong làn khói mờ sương, rơi thẳng vào khoảng trống vô định — nơi tình yêu, dục vọng và sự thật hòa tan thành hư vô. Hoài Vũ vùng dậy hét toáng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Khi mắt mở ra, anh sững sờ thấy mình đang nằm trong một phòng bệnh của Bệnh viện Bảo Lộc. Ánh đèn trắng trên trần lóa nhòe, mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi. Một y tá bước nhanh đến, siết băng đo huyết áp quanh tay anh, giọng bình thản: "Chỉ số sống ổn. Báo với bác sĩ trực, ca này không sao. Anh ta đã tỉnh." Hoài Vũ cố gượng thở, miệng lắp bắp, đôi mắt đảo loạn: "Mai... Mai Anh... Mai Anh đâu...?" Âm thanh nghẹn lại trong cổ họng, yếu ớt đến mức chính anh cũng không biết mình đang gọi người đã chết... hay một ảo ảnh vừa tan biến. Hoài Vũ ngồi thất thần trên ghế gỗ trong phòng khám bệnh nhân ngoại trú. Bóng đèn huỳnh quang trên trần sáng lạnh, phản chiếu khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ triền miên. "Anh Vũ," bác sĩ bắt đầu, "chúng tôi đã theo dõi anh từ khi được đưa vào cấp cứu. Tình trạng của anh không phải do chấn thương cơ thể, mà do rối loạn tâm thần phân ly kèm ảo tưởng phức hợp." Hoài Vũ bật dậy, giọng run bắn: "Không... tôi thấy mà! Tôi thấy Mai Anh nhảy xuống vực! Rồi còn Thiên Ngân nữa, cô ấy đến... đêm nào cũng đến với tôi! Tôi... tôi không bịa đâu, tất cả đều thật!" Anh kể dồn dập, từ cái USB để quên, tai nạn, những lần Mai Anh xuất hiện dẫn anh đi dạo, cho đến đêm Thiên Ngân xông vào phòng trọ, thuốc lá, hơi thở, bàn tay nóng rực, từng lần chạm da thịt. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, Vũ run lên như sốt, mắt long sòng sọc tìm kiếm một sự tin tưởng. Bác sĩ Tuấn lặng im nghe hết, rồi đặt bàn tay gân guốc lên tập hồ sơ, giọng nặng như chì: "Anh Vũ... những gì anh thấy chỉ là sản phẩm của não anh tự tạo ra. Chính tôi... tận mắt thấy anh gục bên thi thể của Mai Anh rồi anh bất tỉnh sau đó, khi xe cấp cứu đưa vào. Lúc đó, cô ấy đã được trùm khăn trắng rồi." Ông dừng lại, nhìn sâu vào mắt Vũ, để câu nói cuối cùng rơi xuống như nhát dao: "Mai Anh... không còn từ đêm đó nữa." Ông lật hồ sơ, giọng đều đều, rõ ràng: "Não anh đã tự tạo ra hai thực tại song song. · Thứ nhất, anh tin rằng bạn gái – Mai Anh – vẫn còn sống, vẫn cùng anh hẹn hò, bàn chuyện đám cưới. Đây gọi là ảo tưởng phủ định sự mất mát: tâm trí không chấp nhận cú sốc, nên tự dựng lại hình ảnh người đã mất. · Thứ hai, anh lại hình dung ra một phiên bản khác – Thiên Ngân, nóng bỏng, chủ động, rạo rực xác thịt. Đây là biểu hiện của xung năng dục vọng bị dồn nén, được tiềm thức bẻ cong thành một hình tượng mới, để không làm hoen ố hình ảnh ngọc nữ lý tưởng trong ký ức của anh." Bác sĩ ngừng lại, gỡ kính, đặt lên bàn. Giọng ông chậm rãi, như từng nhát dao cắt vào da thịt: "Nói cách khác, trong tâm trí anh, Mai Anh đã bị tách đôi: một người vợ chưa cưới hoàn hảo, và một người tình thể xác cấm kỵ. Cả hai đều không có thật. Đó chỉ là cơ chế tự vệ của não bộ." Ông thở dài, ánh mắt đượm buồn: "Anh Hoài Vũ... Mai Anh đã mất hơn một tháng rồi, trong tai nạn giao thông khi mang USB đến cho anh. Sự thật này... anh không thể thay đổi được nữa." Cửa phòng khám bật mở, anh Đông — chủ phòng trọ — bước vào, dáng lam lũ, gương mặt khắc khổ. Ông nhíu mày, giọng có phần trách móc mà cũng lo lắng: "Vũ, anh thấy em suốt tháng ở lì trong phòng, gọi mãi em chỉ nói 'để đó' rồi thôi. Hôm nay anh tới thì thấy em mê man, có vẻ dùng thuốc quá liều, nên anh đưa em vào đây." BS. Đỗ Tuấn quay sang nhìn anh Đông, gật đầu tiếp nhận thông tin, vẻ mặt chuyên môn nhanh chóng hiện lên. Ông quay lại với Hoài Vũ, giọng mềm bớt nhưng vẫn nghiêm: "Anh Đông nói đúng — bệnh viện ghi nhận lúc nhập cấp cứu có chút biểu hiện do dùng thuốc an thần. Chúng tôi đã xử trí cấp cứu kịp thời. Bây giờ quan trọng là anh hợp tác điều trị, tuân theo phác đồ để phục hồi nhận thức." Hoài Vũ nằm đó, mắt trợn ngược, như vừa bị vắt kiệt. Mồm anh lắp bắp: "Tôi... tôi thấy... em nhảy... Tôi chạy theo... Tôi—" lời anh loãng dần thành tiếng nấc. Hoài Vũ run rẩy, ngồi bật dậy, giọng khàn đặc: "Nhưng... tại sao Thiên Ngân lại thật đến thế? Từ hơi thở, làn da... cho đến từng cái chạm, tất cả đều như người thật... Chính Thạch Đạt đã dẫn cô ấy thì sao mà giả được?" Bác sĩ Đỗ Tuấn khẽ gật đầu, giọng trầm xuống: "Anh Vũ, điều đó chính là bản chất của ảo giác phân ly. Khi tâm trí anh quá căng thẳng, nó sẽ kích hoạt toàn bộ giác quan để lấp vào khoảng trống. Anh nghe được hơi thở, cảm nhận được da thịt, thậm chí ngửi được mùi hương — vì não anh đã sao chép từng ký ức có thật, rồi dán nó lên một hình bóng không có thật." Ông dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Vũ, cắt từng chữ: "Mai Anh đích thực là một cô gái thánh thiện, trong sáng. Chính vì vậy, trong vô thức, anh đã không muốn làm tổn hại đến hình ảnh ấy. Thay vào đó, anh tạo ra một phiên bản khác — một bản ngã đầy dục vọng và chiếm hữu. Phiên bản đó mang tên Thiên Ngân. Ở trong nó, anh cho phép mình được thỏa mãn những khao khát thầm kín... để Mai Anh kia vẫn mãi giữ nguyên sự tinh khiết trong tâm trí anh." Bác sĩ Đỗ Tuấn lật thêm vài trang hồ sơ, giọng đều đều như đọc bản án: "Ngay cả anh Đông — chủ phòng trọ, người ngày nào cũng kêu gọi anh ra để đưa cơm, để ý anh sống chết — qua lời kể của anh, cũng đã bị biến thành một nhân vật hoàn toàn khác. Một gã giám đốc tên Thạch Đạt... người thật ra chưa từng tồn tại." Hoài Vũ sững người. Máu trong huyết quản như đông lại. Hình ảnh ông giám đốc bụng phệ, giọng oang oang trách móc anh trong xưởng in, anh Đông chủ nhà trọ, hoàn toàn giống y đúc về ngoại hình, chỉ khác địa vị và cách ăn mặc... Anh ngồi chết lặng, tay run rẩy bấu chặt lấy ống tay áo bệnh nhân, thì thầm không thành tiếng: "Không... không thể nào..." Giọng bác sĩ khẽ lắng xuống, như một bản án: "Tất cả những gì anh trải qua... chỉ là ảo tưởng để tự vệ. Nhưng anh đã để ảo tưởng ấy nhấn chìm mình." Không khí trong phòng khám nặng nề. BS. Đỗ Tuấn đặt tay lên tập hồ sơ, giọng ông ấm nhưng dứt khoát: "Bây giờ chúng tôi sẽ điều chỉnh liều thuốc, theo dõi sát. Và anh, Hoài Vũ — khi đã tỉnh táo hơn, chúng tôi sẽ có buổi trao đổi chuyên sâu về những ảo giác và cơ chế tâm lý đã xảy ra. Đây không phải lỗi của anh; nhưng anh cần nhận ra thực tại để bắt đầu chữa lành." Lời bác sĩ như một mũi kim lạnh buốt chạm vào vết thương. Hoài Vũ khép chặt hai mắt, lòng như bị bóp nghẹt. Anh nghe tiếng bước chân anh Đông rời đi, âm thanh cửa phòng khép lại vang vọng — và trong khoảng im lặng đó, chỉ còn lại tiếng thở đều đều của máy theo dõi, tiếng tim đập loạn của anh, và cảm giác rằng mọi thứ đã thay đổi vĩnh viễn. Chiều hôm ấy, Hoài Vũ vẫn còn ở bệnh viện để được theo dõi, anh thẫn thờ khoác chiếc áo bệnh nhân, bước ra hành lang trắng toát. Ánh sáng buổi chiều rọi qua khung cửa sổ lớn, hắt lên gương mặt gầy guộc, hốc hác. Anh dừng lại. Dưới sân bệnh viện, giữa dòng người qua lại, anh thoáng thấy Mai Anh. Cô đứng đó, váy trắng giản dị, mái tóc ngang vai lay nhẹ trong gió, nghiêng đầu vẫy tay với anh. Nụ cười dịu dàng, hiền hòa như ngày nào, hướng thẳng lên anh. Hoài Vũ run run đặt tay lên ô kính, đôi môi mấp máy. "Chờ anh nhé..." Một giọt nước mắt trượt xuống, hòa tan hình bóng kia trong ánh nắng. Hết.