Logo

Sa Đec's Life

Little City of Love — 愛之小城

Chương 2 - Xưởng in Bảo Lộc

Khi đặt chân đến cổng bệnh viện, đầu anh choáng váng, đôi mắt chập chờn như phủ lớp sương. Cả hành lang trắng sáng dưới đèn neon kéo dài, người qua lại đông đúc, nhưng âm thanh thì cứ như vọng xa, lâng lâng không thật. Hoài Vũ tựa người vào vách tường chỗ hành lang để thở. Rồi anh lảo đảo chạy về phía khoa cấp cứu. Ở đó, bác sĩ và y tá đang bận rộn. Một y tá vội vàng ngẩng lên: "Anh là người nhà phải không? Cô ấy chỉ bị xây xát ngoài da, may mắn lắm, không nguy hiểm tính mạng, nhưng phải ở lại để theo dõi và xem kết quả chụp X Quang cho an toàn." Nghe đến đó, Vũ như trút được khối đá đè trong ngực. Anh lao đến, thấy Mai Anh nằm trên giường cấp cứu, sắc mặt hơi tái, vết trầy nhỏ ở trán. Điều làm anh nghẹn ngào là trong bàn tay cô vẫn nắm chặt chiếc USB 128GB màu đen hiệu Kingmax, hệt như bám vào sợi dây sinh mệnh cuối cùng. Anh ngồi xuống cạnh giường, bàn tay run run chạm vào tay cô. Mai Anh khẽ mở mắt, mỉm cười nhạt nhòa. Vũ thì thầm, giọng lạc đi: "Em... ngốc quá. May mà còn giữ được cho anh." Căn phòng trắng xóa, tiếng máy móc vang nhè nhẹ. Nhưng trong lòng Vũ, tất cả chỉ còn lại khoảnh khắc bàn tay cô nắm lấy bàn tay anh, cùng với chiếc USB nhỏ bé kia – vừa mong manh, vừa nặng nề như vận mệnh. Hành lang sáng đến nhức mắt. Đèn neon hắt xuống trắng loá, phản chiếu nền gạch men lạnh lẽo, khiến mọi khuôn mặt đi ngang đều mờ nhoà, không rõ thật giả. Âm thanh máy thở, xe đẩy, tiếng giày lộc cộc như vang vọng từ xa xăm. Hoài Vũ dìu Mai Anh đi, trong mắt anh chỉ còn gương mặt nàng thoáng cười nhạt, còn tất cả xung quanh như một tấm gương sáng rực, đang nuốt lấy bóng hình họ. Vũ siết chặt bàn tay cô. Anh khựng một thoáng, bởi cảm giác lạnh bất thường lan sang lòng bàn tay mình. Anh nhìn xuống, thấy gương mặt nàng mỉm cười yếu ớt, đôi mắt trong veo vẫn ánh lên sự vững vàng. Một y tá đi ngang, thấy vẻ lo lắng của anh liền mỉm cười trấn an: "Không sao đâu anh, do tác dụng thuốc giảm đau nên tay chân có mất nhiệt một chút. Nghỉ ngơi là hết." Mai Anh khẽ gật, nụ cười nhạt mà dịu dàng. Vũ nuốt xuống những lo âu đang dâng tràn, chỉ biết nắm chặt hơn bàn tay ấy, dìu cô đi hết hành lang dài hun hút. Hoài Vũ quay lại xưởng in. Lúc này đã muộn, xưởng in tối om, chỉ còn vài bóng đèn huỳnh quang vàng vọt chập chờn. Âm thanh máy in gầm gừ vang lên từng nhịp, như một con thú đang thở nặng nề trong bóng tối. Mùi mực khét lẫn với hơi ẩm từ giấy in phả ra, quẩn quanh, bức bối. Trong văn phòng nhỏ, ánh sáng xanh lét từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt mệt mỏi, càng làm đôi mắt anh thêm căng thẳng. Ngoài kia, hành lang tối om, chẳng còn ai qua lại, chỉ có tiếng máy in gầm gừ nuốt trọn không gian. Giọng Trác Kỳ vang vọng từ hành lang, gấp gáp mà xa vắng: "Anh Vũ! May là kịp tiến độ. Cuối tháng rồi đó, nhớ chốt sổ để đối tác thanh toán cho công ty nha. Em còn phải lo xe chạy hàng nữa..." Âm thanh dội lại, rồi lịm dần trong tiếng động cơ xe tải gầm rú ngoài cổng xưởng. Vũ ngẩng đầu nhìn ra. Gian in tối trống, không một bóng người. Chỉ còn tiếng ầm ầm của máy móc vẫn quay, vang vọng khắp bốn bức tường, nặng nề và dồn nén như đang siết chặt lấy lồng ngực anh. Hoài Vũ về đến nhà, chưa kịp thay áo thì điện thoại trong túi áo rung lên, anh rút điện thoại ra, thấy hiện tên: Thạch Đạt. Anh hít một hơi. "Dạ... vâng, em nghe." Giọng anh hơi khàn, cố giữ vẻ tỉnh táo. "Cảm ơn sếp đã thông báo. Lần này may mắn là không phải bồi thường, nhưng em biết rồi — em xin nhận lỗi. Từ giờ em sẽ xem lại toàn bộ quy trình, chạy thử kỹ hơn trước khi xuất file, và em cam kết sẽ trực tiếp giám sát lô này đến khi giao xong." Có một khoảng lặng. Trên đầu dây, Thạch Đạt cứng giọng: "Đừng để lần sau nữa, Vũ. Công ty không phải cái máy rửa tiền để bù lỗ cho lần này. Tác phong em phải thay, nhanh, rõ, đừng để khách bắt bẻ." "Dạ, em hiểu. Em sẽ chỉnh lại ngay và báo sếp kết quả trong chiều nay." Anh cố nở một nụ cười vào điện thoại cho... chính anh, nhưng miệng thì vẫn khô. Khi cúp máy, Vũ tự nhủ trong lòng: Chỉ cần xong việc, chỉ cần kịp... — mà tiếng máy in trong đầu vẫn đều đều như nhắc: phải chạy, phải chạy, phải chạy. Anh dựa lưng vào ghế, mệt mỏi tràn ngập, còn trong túi, chiếc USB lạnh như đá. Mai Anh đã xuất viện, chiều muộn, trời Bảo Lộc bảng lảng sương. Trên những đồi chè nối tiếp nhau, từng luống xanh rì trải dài đến tận chân trời. Mây chiều buông xuống, nhuộm vạt nắng cuối cùng thành một màn lụa vàng ửng, bao phủ cả khoảng không. Hoài Vũ dìu Mai Anh bước trên lối nhỏ giữa những luống chè. Váy trắng của nàng khẽ chạm vào lá non, hương trà tươi lan trong gió. Tóc ngang vai của Mai Anh bay nhẹ, ánh sáng phản chiếu lên làn da trắng mịn khiến cô như một giấc mơ hiện ra giữa tầng mây bảng lảng. Vũ dừng lại, xoay người nàng về phía mình. Bàn tay anh vuốt nhẹ lên mái tóc, rồi khẽ chạm vào gò má thanh tú. Ánh mắt cả hai chạm nhau trong yên lặng, long lanh dưới nắng chiều sắp tắt. Anh cúi xuống, thì thầm bên tai nàng: "Anh cứ tưởng sẽ mất em mãi mãi..." Mai Anh chỉ cười, không nói, đôi môi cong lên dịu dàng. Vũ ôm nàng sát vào ngực, cảm nhận hơi thở mỏng manh hòa lẫn hương trà thoang thoảng trong gió. Trên cao, mây chiều vỡ thành những vệt hồng tím, cả không gian như tan chảy. Trong giây phút ấy, với Vũ, chỉ còn có cô và bầu trời, tất cả những ồn ào của thế giới đều biến mất. Hoài Vũ và Mai Anh ngồi bên nhau, gió thoảng đưa hương trà non. Nàng nghiêng đầu tựa vai anh, giọng khẽ khàng như muốn gói trong gió: "Anh này... em có một người bạn thân, làm bên thiết kế. Con bé khéo tay lắm, mà đang muốn xin chỗ làm ổn định. Anh thử giới thiệu cho nó vào công ty mình đi, được không?" Hoài Vũ nhìn nàng, hơi ngập ngừng rồi gật đầu. "Ừ, em nói vậy thì anh giúp. Bạn em, cũng sẽ là... bạn của anh." Mai Anh nở nụ cười dịu dàng, đôi mắt long lanh trong nắng muộn.