Chương 1 - Tà Đùng trong sương
Chiều hôm ấy, mặt hồ Tà Đùng loang loáng ánh nắng cuối ngày. Những ốc đảo xanh biếc nổi lên giữa sóng nước, gió thổi làm làn sương mỏng dạt sang một bên, để lộ từng vạt trời đỏ rực. Hương cỏ dại lẫn trong gió, thoang thoảng mùi đất ẩm sau cơn mưa sớm, tiếng chim rừng vẳng lại từ những triền núi xa.
Hoài Vũ và Mai Anh nắm tay nhau chậm rãi dạo bước trên con dốc cỏ thoai thoải dẫn xuống gần mép hồ. Vũ, ba mốt tuổi, dân miền Trung. Anh cao ráo, nước da hơi ngăm vì hay chạy việc ngoài xưởng in, nhưng dáng đi vẫn toát lên vẻ văn phòng, chỉnh tề. Mai Anh nhỏ nhắn, hai bảy tuổi, dân Bảo Lộc, đôi mắt sáng và giọng nói pha chút âm sắc vùng gió cát. Sau khi tốt nghiệp ngành trồng trọt, cô tốt nghiệp và xin làm việc tại quê nhà, trong nông trường, rồi nhờ nhu cầu in bao bì mà thường xuyên ghé xưởng in, nơi Vũ đang làm.
Ban đầu chỉ là những cái gật đầu trao đổi công việc, những lần ký giấy tờ vội. Nhưng rồi, trong lúc chờ file chạy máy, họ có dịp ngồi lại, gọi cà phê nóng từ quán đầu hẻm. Câu chuyện càng dài, khoảng cách càng ngắn. Giờ đây, đứng giữa mênh mông Tà Đùng, bàn tay họ siết chặt, tiếng cười trong veo xen vào tiếng sóng vỗ lăn tăn, chẳng ai còn nhớ ngày đầu gặp nhau là những hợp đồng khô khan.
Mai Anh khẽ cúi xuống, hái một nhành hoa dại mọc ven lối, đưa lên ngắm dưới ánh chiều đỏ ửng. Vũ nhìn nàng, bật cười:
"Anh thấy Tà Đùng mới thật sự đẹp. Còn đám bạn ở Sài Gòn thì mê Bảo Lộc. Tháng sau tụi nó lại hẹn ra chơi với mình."
Nàng đưa nhành hoa áp vào má, đôi mắt long lanh:
"Vậy thì tốt quá. Nhắn trước cho em biết để chuẩn bị. Với lại... săn tiện thì phát thiệp cưới luôn, khỏi cần vô Sài Gòn, anh hén?"
Gió lồng qua, mang tiếng cười của họ lan ra giữa hồ, lẫn vào sắc hoàng hôn đang dần buông.
Trên đường men theo sườn dốc, hai người dừng lại ở một quán nước nhỏ lợp mái tôn, kê mấy bộ bàn ghế gỗ đơn sơ nhìn thẳng ra mặt hồ. Quán chỉ có vài khách lác đác, tiếng cười rì rầm, hương cà phê loang loáng trong gió.
Hoài Vũ kéo ghế cho Mai Anh, rồi gọi hai ly cà phê sữa nóng. Khi cô mỉm cười cảm ơn, ánh mắt anh dừng lại thật lâu trên gương mặt hồng lên vì nắng chiều. Làn tóc dài lòa xòa bên vai, ánh sáng phản chiếu làm gò má nàng như sáng rực.
"Ngồi đây nhìn hồ... giống như mình đang giữ cả thế giới trong tay vậy," Vũ nói khẽ, bàn tay lặng lẽ tìm đến tay Mai Anh dưới mặt bàn.
Nàng bật cười, ánh mắt trêu mà ngọt:
"Thế giới gì chứ, có khi chỉ cần giữ được nhau thôi là đủ rồi."
Anh ngẩn ra một thoáng, rồi nắm chặt hơn, cảm giác bàn tay mềm ấm khiến lòng ngực dậy sóng. Ở ngoài kia, hồ Tà Đùng mênh mang như gương, nhưng trong khoảnh khắc này, tất cả đều thu nhỏ lại trong ánh nhìn giữa hai người.
Một tháng sau, tại, phường Lộc Phát, thành phố Bảo Lộc. Ánh nắng sớm lọt qua cửa kính cao của xưởng in, vương trên những chồng giấy trắng còn thơm mùi bột. Cả xưởng rộn ràng tiếng máy in offset gầm gừ, từng tờ giấy khổ lớn chạy qua con lăn, nhuộm đầy mùi mực mới.
Trong văn phòng nhỏ nhìn thẳng ra xưởng, Hoài Vũ ngồi cắm cúi trước màn hình. Ngón tay anh gõ lách cách, mở liên tục ba bốn tab phần mềm, ánh mắt dán chặt vào các thông số. Trán lấm tấm mồ hôi, nhưng anh vẫn không rời bàn phím.
Ngoài kia, Trác Kỳ – nhân viên giao hàng – vội vàng chạy vào, tay còn cầm điện thoại réo khách.
"Anh Vũ, chết em rồi, deadline tới nơi mà anh chỉnh kiểu này thì hàng ra sao kịp? Khách đặt in sáng mai lấy gấp, xe tải em đã xếp lịch chạy rồi!"
Hoài Vũ ngẩng lên, giọng gấp gáp:
"Cứ cho tôi mười phút, file này chưa đúng màu chuẩn, in ra lệch một chút là khách trả về ngay."
Trác Kỳ vò đầu:
"Anh làm kỹ thì em hiểu, nhưng giờ không xong, em bị chửi sấp mặt đó! Khách họ dữ lắm, hàng trăm tờ poster, không giao là đền hợp đồng."
Âm thanh máy in ầm ầm như thúc giục. Vũ lại cúi xuống, chuột lia tới lia lui, chỉnh bảng màu CMYK. Mắt anh đỏ hoe sau mấy đêm thức trắng.
Trác Kỳ nhìn đồng hồ, giậm chân:
"Anh Vũ, anh tính sao thì tính, nhưng cho em bản xuất thử ngay, em chạy xuống xưởng coi màu. Chậm nữa thì em thua luôn!"
Hoài Vũ ngồi phịch xuống ghế, hai bờ vai nặng trĩu. Đêm qua, đám bạn từ Sài Gòn và cả nhóm trekking ngoài Vĩnh Hy kéo về Bảo Lộc rủ rê tụ tập. Anh vốn đã mệt, nhưng vẫn cố gắng tiếp chuyện đến tận khuya. Đến sáng, mắt thâm quầng, đầu ong ong, lòng dạ cứ như lơ lửng đâu đó.
Anh mở ngăn kéo bàn làm việc, rút ra một lọ thuốc nhỏ. Nhãn dán màu trắng hơi nhăn, chữ bác sĩ ghi nguệch ngoạc: Diazepam – dùng khi mất ngủ và lo âu. Nắp lọ kêu tách một tiếng khô khốc. Hoài Vũ trút một viên nén vào lòng bàn tay, nhìn nó một thoáng rồi nuốt vội cùng ngụm nước nguội để sẵn trên bàn.
Cổ họng khô ran, viên thuốc trôi xuống, để lại dư vị nhẫn đắng. Anh khẽ nhắm mắt, hít một hơi dài, rồi lại mở màn hình lên. Con trỏ chuột nhấp nháy liên tục như trêu ngươi, deadline vẫn dí sát sau lưng.
Trác Kỳ ngoài kia còn đang gọi điện lia lịa cho khách. Âm thanh hỗn loạn của xưởng in, tiếng máy rền rĩ hòa với tiếng tim anh đập dồn dập, khiến Hoài Vũ cảm giác như đang đứng giữa một cơn lốc xoáy, mà mình thì chỉ có mỗi một viên thuốc nhỏ bé để bấu víu.
Hoài Vũ bỗng sững người. Trên màn hình hiện ra bảng báo lỗi, template cũ hoàn toàn không khớp với định dạng mới khách hàng yêu cầu. Anh lục tung thư mục, càng nhìn càng lạnh sống lưng. Tập dữ liệu quan trọng nhất... lại không có trong máy, càng không được lưu trữ đám mây.
"Chết tiệt... nó còn trong USB ở nhà!"
Tim đập dồn, mồ hôi túa ra, Hoài Vũ vội vàng bấm điện thoại. Đầu dây bên kia, Mai Anh vừa nhấc máy, giọng ngái ngủ.
"Mai Anh, nghe anh nói này. Em chạy qua nhà trọ của anh gấp được không? Nhờ anh Đông mở cửa phòng, ngăn tủ bàn làm việc, có cái USB 128GB màu đen, anh để riêng trong hộp nhựa. Em mang ngay qua công ty cho anh, trễ là chết anh luôn!"
"Công ty mình ở đường Nguyễn Công Trứ, phường Lộc Tiến, mà nhà em bên Tân Bùi – Lộc Châu. Khoảng bốn cây số thôi, đi tầm mười lăm phút. Nhưng phải qua ngã ba chợ Bảo Lộc, giờ đó đông xe tải lắm..."
"Em nhớ cẩn thận, qua đường đó thì chậm lại. Quan trọng là USB phải đến tay anh trong buổi sáng nay."
Anh siết chặt điện thoại, cảm giác lòng bàn tay ướt đẫm. Ngoài kia, tiếng máy in vẫn rền vang, deadline cứa vào tai từng nhịp.
Một tiếng sau, Mai Anh vẫn chưa đến. Điện thoại reo dồn dập. Vũ bật máy, giọng một người đàn ông hốt hoảng vang lên từ đầu dây bên kia:
"Anh Vũ phải không? Bạn gái anh... cô gái mặc váy trắng... vừa gặp tai nạn ở ngã ba chợ Bảo Lộc. Chúng tôi đã đưa cô ấy vào bệnh viện gần nhất rồi!"
Cả cơ thể Vũ đông cứng. Hơi thở nghẹn lại nơi lồng ngực, anh chộp vội chìa khóa xe, lao đi như kẻ mất hồn. Khung cảnh ven đường lướt qua mờ nhoà, tiếng còi xe và âm thanh ồn ã như bị dội vào nhau, chẳng còn phân biệt đâu là thật, đâu là vọng lại trong đầu.