Logo

Sa Đec's Life

Little City of Love — 愛之小城

Chương 16

Trường, Hamid, Rashid, Omar và Samir cũng khoác vào những bộ áo choàng mới. Tất cả ngồi quây quần trên chiếu trải giữa sân, trước mặt là cơm, thịt nướng, chà là và bình nước mát. Họ vừa ăn vừa trò chuyện, và người Tindouf giải thích: — "Từ đây ra tới El Khabta còn hơn một ngày đường nữa. Nhưng một khi đã đến được biển, các vị sẽ thực sự khép lại chuyến đi huyền thoại." Già làng nâng nhẹ ly nước, đưa ánh mắt nhìn những "phượt thủ" nói tiếp: "Coi như đến đây ta đã xong phần của mình. Không cần phải ra tận biển đâu, các cô cậu. Sa mạc vốn là nhà... kẻ nào đi xa quá, lại thành khách lạ." Leen đặt chén cơm xuống, mắt nhìn Fatima. Nàng thở ra một hơi, mệt nhưng rực sáng: — "Ta sẽ đi. Đã đến đây, không thể bỏ dở." Fatima khẽ gật đầu, khóe môi nhếch lên: — "Đúng. Đã chơi thì phải chơi cho tới cùng. Leen... lần này tôi và cô sẽ cùng đi." Omar và Faris đồng thanh nói: __ "Bọn tôi sẽ đi xin visa để vào Maroc, thưa tiểu thư." Sáng hôm sau, cả đoàn ra khỏi lều. Dưới ánh mặt trời, dãy lạc đà đã được chuẩn bị sẵn, túi nước và bao lương khô đầy đủ. Người dân Tindouf chúc phúc, dặn dò, và còn cử hai cư dân khỏe mạnh đi cùng hộ tống. Leen và Fatima bước lên lạc đà, ngồi khoan thai, ánh mắt không còn loạn trí như những ngày mê sảng nữa. Tất cả đoàn người dàn hàng, chậm rãi tiến ra khỏi ốc đảo, hòa mình vào biển cát mênh mông. Sahara không còn là kẻ thù trước mắt, mà trở thành con đường để họ bước nốt chặng cuối, đi tìm lấy danh hiệu đã khắc vào lịch sử. Sau một đêm nghỉ ngơi ở Tindouf, sáng sớm hôm sau cả đoàn như hồi sinh. Không khí bỗng phấn chấn hẳn lên. Rashid vừa đi vừa cười the thé, chỉ tay về phía trước: — "Tiểu thư ơi, cô xem ông Kadin kìa! Vốn đã gầy nhom cao lêu nghêu, giờ thì y như... cương thi đứng nghĩa giữa ban ngày!" Kadin trợn mắt lườm, nhưng cái thân hình lắc lư khẳng khiu của anh quả thật khiến cả đoàn bật cười. Trường và Hamid thì vẫn thủ sẵn đôi tonfa, đeo lủng lẳng bên hông. Những trận đánh trước chứng minh thứ vũ khí ấy chẳng hề vô dụng, và chỉ cần nghe tiếng "cạch" quen thuộc thôi là cả đoàn đã thấy an tâm. Omar, sau khi được người Tindouf sát trùng và băng bó lại vết thương, nay mặt đã hồng hào trở lại. Anh gượng cười, nói bằng giọng khàn nhưng chắc nịch: — "Tôi vẫn còn đủ sức đi đến biển." Cả đoàn bật tiếng reo vui, khí thế như sống lại. Và rồi lại qua một ngày, khi mặt trời lên cao, đường cát mở ra trước mặt, họ nhìn thấy El Khabta từ xa. Biển xanh thăm thẳm trải dài, ánh nắng hắt xuống từ sau lưng rọi xuống biển mặt sóng lấp lánh như bạc. Tiếng gió thổi mang theo mùi mặn của đại dương. Cả bọn đồng loạt òa reo, tiếng hò hét rền vang cả vùng cát: — "El Khabta! Biển! Chúng ta tới rồi!" Leen và Fatima run rẩy xuống khỏi lạc đà, bước chầm chậm tới sát mép đá gần biển. Hai người dừng lại, nhìn nhau, ánh mắt đỏ hoe mà sáng rực. Leen nghẹn giọng, thì thào: — "Fatima... cô chạm trước đi." Fatima lắc đầu, đặt tay lên vai nàng, mỉm cười: — "Không. Là chị, chị xứng đáng hơn. Người con gái của Sahara... phải là chị." Cả đoàn lặng im, chỉ còn tiếng sóng vỗ. Hai tiểu thư đưa tay ra, do dự một nhịp rồi cùng cúi xuống. Những ngón tay run rẩy chạm vào làn nước mát lạnh đầu tiên sau hàng ngàn dặm cát bỏng. Khoảnh khắc ấy, nước mắt hòa vào biển. Họ bật khóc như trẻ thơ, như những kẻ vừa chiến thắng chính tử thần, để khắc tên mình vào Sahara. Sóng biển El Khabta vỗ ì oạp dưới chân vách đá. Gió đại dương mặn mòi ùa vào, xua tan cái nóng khát khô của Sahara. Cả đoàn lặng người, mắt đỏ hoe, tim như thắt lại. Leen và Fatima đứng sát mép đá, tay run run nắm lấy nhau. Nước mắt lăn dài trên gương mặt sạm đen vì nắng, nhưng môi họ khẽ cong lên một nụ cười nhẹ nhõm. Không còn tranh giành. Không còn đối nghịch. Họ cùng cúi xuống, vươn tay ra phía trước. Và trong cùng một khoảnh khắc, những ngón tay gầy guộc ấy chạm vào làn nước xanh mát. Nước biển lạnh buốt luồn qua da thịt, khiến cả hai rùng mình. Họ nhìn nhau, môi run run khẽ thốt: — "Cảm ơn... già làng Tuareg... vì sự dạy dỗ." Tiếng sóng dội lại, như một lời đáp từ chính Sahara, bao trùm lấy họ. Sau bao tháng ngày hành xác, bao trận bão cát, thú dữ và cơn khát, cuối cùng hai tiểu thư Doha đã tìm thấy biển — nhưng trong lòng họ, chiến thắng không thuộc về danh hiệu, mà là ký ức về người già cầm gậy, đứng giữa đàn linh cẩu, thôi thúc tinh thần của họ. Đoàn caravan đứng phía sau, tất cả cúi đầu im lặng, để mặc sóng biển hát lên khúc khải hoàn cho một hành trình bi tráng. Âm thanh ù ù vang vọng từ bầu trời. Cả đoàn ngẩng lên, thấy một chiếc trực thăng hạng sang bóng loáng đang hạ thấp dần, cát tung mịt mù. Gió xoáy thổi mạnh đến nỗi đống lửa gần đó tắt phụt, rổ thanh long lăn lóc. Khi trực thăng đáp xuống bãi cát ven biển, hai vệ sĩ mặc vest đen bước ra trước, rồi theo sau là bà người đàn ông. Không ai khác – chính là Sheikh Khalida, cha của Leen, Sheikh Sayyid và Aten. Leen sững lại, toàn thân run rẩy, đôi mắt mở to không tin nổi. Nàng đứng im năm giây, rồi như vỡ òa, nhào tới ôm chầm lấy cha, bật khóc nức nở như một đứa trẻ: — "Cha... con tưởng sẽ không bao giờ còn gặp cha nữa..." Sheikh Khalida ôm con gái, bàn tay run run vỗ lên mái tóc cháy nắng, giọng nghẹn ngào nhưng chắc nịch: — "An toàn rồi, con gái của ta. An toàn rồi." Ông ngẩng lên, quay sang Aten, nghiêm giọng nhưng ánh mắt lấp lánh sự biết ơn: — "Người bạn Ai Cập này... chính là ân nhân. Nhờ cậu ấy, cha mới định vị được chính xác nơi của con. Không hiểu sao GPS lại... chuẩn xác đến thế, nhưng may mắn thay." Aten chỉ cúi đầu, im lặng, để mặc gió sa mạc hất tung vạt áo. Ở phía sau, Trường khẽ cười mỉm, chẳng nói gì. Bởi chỉ anh mới biết: đêm qua, trong một lúc còn pin sót lại của điện thoại vệ tinh, anh đã kịp liên lạc với Minh. Minh lập tức gửi định vị cho Bennu, rồi Bennu chuyển thẳng tới Sheikh Khalid. Đó mới là mắt xích thật sự giúp trực thăng tìm ra họ. Rồi Sheikh Khalida siết chặt tay con một lần nữa, bước tới chỗ đoàn vệ sĩ. Ánh mắt ông hằn học khi dừng lại trước Omar và Samir. Không một lời báo trước, chát! chát! – hai bạt tay trời giáng khiến cả hai ngã khuỵu xuống cát. Âm thanh vang dội đến mức mấy con lạc đà đang buộc gần đó giật thót, hí lên, kéo dây cương lồng lên kinh hãi. Cả đoàn im bặt. Chỉ còn tiếng sóng biển vỗ đều đều, át đi tiếng thở gấp gáp của Omar và Samir. Sheikh Khalida nghiến răng, giọng như dao cứa: — "Các ngươi đã để con gái ta ra nông nỗi này! Về Doha, các ngươi sẽ nhận sự trừng phạt thích đáng." Ông giơ tay, ra hiệu cho vệ sĩ phía sau áp giải. Omar cúi đầu, mặt tái nhợt. Samir cắn chặt môi, nhưng hai bàn tay run lên bần bật. Ngay lúc ấy, Leen nhào tới, níu lấy cánh tay cha, giọng nghẹn ngào: "Không, cha! Xin đừng. Họ đã liều mình bảo vệ con... Nếu không có họ, con đã không sống sót đến ngày hôm nay. Xin cha... tha cho họ." Ánh mắt Sheikh Khalida vẫn còn hằn học, nhưng khi nhìn vào gương mặt con gái đang ràn rụa nước mắt, bàn tay ông dần hạ xuống. Ông khẽ hừ một tiếng, quay đi, không nói thêm. Fatima khi ấy đứng thẳng, váy cát đã giũ sạch, chỉ còn đôi mắt phảng phất mệt mỏi. Sheikh Sayyid Al-Sharjahi dừng cách nàng vài bước, không dang tay, không hỏi han. Ông nhìn thật lâu, như đang đánh giá một chiến binh vừa từ sa mạc trở về. Fatima khẽ nói, giọng nghẹn nhưng rõ: "Cha, con xin lỗi... Con chỉ muốn biết chị Leen là người thế nào." Sayyid im lặng, rồi tiến một bước, giọng ông khô như cát va vào đá: "Sa mạc đã dạy con thứ mà ta mất nhiều năm chưa dạy được — nỗi sợ. Con đã nếm nó, và từ nay, hãy học cách khiến người khác nếm lại. Trong vùng này, chỉ có hai loại người: kẻ biết gieo sợ hãi, và kẻ bị nó nuốt." Fatima ngẩng lên, môi run nhẹ. Ông tiếp lời, chậm mà chắc như một bản án: "Thương hại không giữ được đất, Fatima. Chỉ khi người khác sợ con, họ mới nghe con nói." Ông quay đi, bước lên trực thăn, tà áo choàng trắng quét qua mặt cát lấp lánh. Faris và Layla dìu Fatima theo sau. Gió từ hướng Tindouf thổi ngược, đưa theo hơi khô nóng của sa mạc. Tiếng động cơ trực thăng gầm đều đều, khoang máy bay rung nhẹ. Leen ngồi cạnh cửa sổ, gương mặt còn sạm đen nhưng đôi mắt dần lấy lại vẻ sáng ngời. Nàng quay sang Aten, khẽ hỏi, giọng vẫn run sau chuỗi ngày sinh tử: "Sao anh lại biết... tôi lưu lạc tận đây?" Aten tựa lưng, khóe môi nhếchnhẹ: "Vậy mới hay chứ."