Logo

Sa Đec's Life

Little City of Love — 愛之小城

Chương 17

Leen nhíu mày, định hỏi tiếp, thì Aten đã rút điện thoại từ túi áo. Màn hình iPhone sáng lên, hình nền hiện rõ: anh và Bennu, tay trong tay, Bennu mỉm cười rạng rỡ với chiếc bụng bầu sáu tháng tròn căng. Trên ngón tay Bennu, một chiếc nhẫn lấp lánh ánh bạc phản chiếu ánh bình minh. "Lúc chuẩn bị về Luxor đã là 3 tháng rồi đó" . Aten nói nhỏ chỉ có Leen nghe. Leen ngạc nhiên. Aten chỉ nhìn thoáng qua tấm hình mỉm cười, rồi cất máy đi. "Chúc mừng hai bạn" Leen cười khẽ, khuôn mặt rạng rỡ. Anh nhìn xa xăm ra ngoài cửa kính, nơi ánh mặt trời đang vỡ òa trên dãy núi đá hùng vĩ. Trực thăng lao về hướng Đông, xuyên qua những vệt mây hồng để đến Tripoli. Ở một nơi mà chuyên cơ của Sheikh Khalidaa đậu sẵn để đưa mọi người về nơi gọi là nhà. Trong khoang, không ai nói thêm. Chỉ còn tiếng cánh quạt vỗ dồn, và trong lòng mỗi người, một nỗi nhẹ nhõm lẫn ngổn ngang: chuyến đi xuyên Sahara đã kết thúc, nhưng những vết khắc nó để lại – sẽ không bao giờ phai. Một tuần sau, tại Qatar. Trong gian phòng khách rộng thênh thang, ghế sofa da đen bóng loáng dưới ánh đèn vàng ấm. Sheikh Al-Masri ngồi ngay ngắn, dáng uy nghi, tay cầm điện thoại, giọng trầm nặng. Leen vừa bước vào thì nghe ông dằn từng chữ qua điện thoại: "Rất tiếc, xin hãy thứ lỗi... Abdullah ạ." Ông ngắt máy, đặt điện thoại xuống bàn gỗ mun. Khuôn mặt ông như tượng đồng, không để lộ cảm xúc. Leen khẽ hít một hơi, tiến lại gần: "Cha... xin cho con biết ngày đính hôn, để con còn chuẩn bị trang phục ạ." Khalida nghiêng đầu, ánh mắt như soi thấu trái tim nàng. Ông thở dài, đáp gọn lỏn: "Khỏi. Cha từ chối rồi, con ạ." Khoảnh khắc ấy, không khí trong phòng dường như đông cứng. Leen đứng lặng vài giây, đôi mắt chớp nhanh để che giấu sự bùng nổ trong lòng. Niềm vui mừng rỡ trào dâng: nàng đã thoát khỏi viễn cảnh phải gắn đời mình với một "chàng rể" 65 tuổi, già nua và xa lạ. Nụ cười nhẹ thoáng qua, khó mà giấu nổi. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, trái tim nàng cảm thấy tự do. Leen tiến lại gần, khẽ ngồi xuống bên cạnh. Nàng nhìn cha, giọng nhỏ nhẹ: "Cha... con xin lỗi, vì đã để cha phải lo lắng." Một thoáng im lặng. Đôi mắt từng trải của Sheikh Al-Masri dịu lại, nơi khóe môi ông thoáng nở một nụ cười hiếm hoi. Ông đặt tay lên vai con gái, trầm giọng nhưng ấm áp: "Con đã trưởng thành theo cách của mình. Ta... không nên ép uổng." Leen chớp mắt, tim khẽ rung động. Trong giây phút ấy, nàng nhận ra đằng sau vẻ nghiêm khắc của cha vẫn là tình thương, chỉ là được che giấu quá kỹ. Ông Khalida đặt chiếc iPad xuống, nhẹ nhàng bảo: — "Leen." Cô quay lại, dè dặt: — "Thưa cha?" Một khoảng im lặng. Chỉ có tiếng thìa chạm vào đĩa bạc. Rồi ông nói, chậm rãi, nhưng từng chữ nặng như gió sa mạc: — "Con gọi cậu kỹ sư người Việt ấy đến đây. Ta muốn gặp." Leen khẽ giật mình, tim đập nhanh. — "Cha... ý cha là—?" Ông ngẩng lên, ánh mắt không còn lạnh lùng như trước, mà mang nét mệt mỏi của người vừa buông xuống lớp kiêu hãnh. — "Người như thế... ta phải mời ăn một bữa cơm." Tối đó. Bàn ăn trong vườn được bày đơn giản: cơm basmati, cá nướng, vài đĩa rau và ấm trà bạc hà. Trường ngồi đối diện Sheikh Khalida, vai áo vẫn còn bụi cát, còn ông thì chỉ gật đầu, không nói nhiều. Bữa cơm diễn ra trong im lặng, chỉ có tiếng dao nĩa nhẹ và tiếng gió lùa qua vòm chà là. Đến khi Trường đứng dậy định chào, Sheikh Khalida bỗng nói: — "Sa mạc không nợ ai cả. Nhưng hôm ấy... chính sa mạc đã nợ con một lời cảm ơn." Ông nhìn sang Leen, rồi lại về phía Trường: — "Từ nay, nếu con gái ta còn đi qua vùng cát nào, ta muốn có cậu ở đó." Trường khẽ cúi đầu, bàn tay siết lại, không đáp — chỉ có nụ cười mộc của một người Việt giữa sa mạc. Leen cũng thẹn thùng quay mặt đi. Một chiều nọ, bờ biển Doha. Sóng lăn tăn vỗ nhẹ lên bờ đá phủ rêu, phản chiếu ánh hoàng hôn cam pha hồng. Leen và Raza Al-Shirazi bước chậm dọc lối lát đá ven biển, gió mang theo hương muối mằn mặn, làm lay vạt áo choàng trắng của anh. Leen im lặng suốt quãng dài, rồi bất chợt dừng lại. Nước mắt lăn xuống má, rơi vào gió. — "Nếu mọi chuyện có thể khác đi... chỉ một chút thôi." Raza không trả lời ngay. Anh tháo đôi găng tay, đưa ly bia không cồn cho cô, rồi tựa tay lên lan can sắt nhìn ra vịnh. Trong ánh hoàng hôn, gương mặt anh in sắc buồn của người đã định sẵn đường đi, nhưng vẫn muốn níu lại từng giây cuối cùng. — "Leen," anh nói khẽ, "trong hoàng tộc của anh, người kết hôn không nhất thiết phải nhập họ nhưng ở địa vị của gia đình em, phải chịu sự ràng buộc danh xưng. Em sẽ mất tên mình, mất cả quyền tự do. Anh không thể để điều đó xảy ra với em." Cô nghẹn lời, bấu chặt lon bia, cười trong nước mắt: — "Vậy thì ta chỉ còn vài giờ để nhớ, phải không?" Raza quay sang, đôi mắt đen sâu như sắp nói điều gì, rồi chỉ khẽ gật. Hai người cụng lon nhẹ — âm thanh kim loại vang lên mảnh như lời hẹn không bao giờ trọn. Họ ngồi cạnh nhau, im lặng nhìn mặt biển chuyển từ cam sang tím, cho đến khi ánh đèn Doha phản chiếu lên sóng như hàng ngàn vệt bạc tan ra. Âm thanh loa sân bay Hamad vọng xa, lẫn trong tiếng bước chân và mùi dầu phản lực. Leen đứng bên khung kính lớn, nhìn những dải nắng cuối ngày tan trên cánh phi cơ bạc. Họ im lặng một lúc. Qua lớp kính, ánh mặt trời đang chạm đường chân trời, nhuộm cả sảnh thành màu mật ong buồn. Raza rút từ túi áo ra một tấm vé, đặt lên bàn kim loại trước mặt nàng: "Nếu có ngày nào muốn rời khỏi tất cả... vé mở, không ghi tên." Leen nhìn tấm vé, rồi khẽ đẩy lại: "Nếu có ngày ấy, em sẽ không cần vé. Em sẽ bay bằng chính thứ cha em dạy — ý chí." Anh gật đầu, không nói nữa. Cửa lên máy bay vang chuông gọi. Raza quay đi, bước vào dòng người, bóng anh nhỏ dần, rồi mất hẳn. Leen đứng lặng, ngón tay chạm nhẹ vào kính, để lại một dấu mờ trong nắng. Ngoài kia, động cơ gầm lên, cuốn theo tất cả — chỉ còn lại một vệt sáng xé qua bầu trời, như ký ức đang được gió xoá đi. *** Từ thượng tầng BCE tại Dubai, Sheikh Khalida Al-Marsi đứng dựa lan can, gió thổi bay vạt áo choàng lam. Bên cạnh, Sheikh Sayyid Al-Sharjahi lặng nhìn đường chân trời, khuôn mặt trầm mà không giận. Khalida nói khẽ: "Ta thành thật xin lỗi, Sayyid. Đứa con gái ta ham chơi của ta, khiến cháu Fatima phải bị lôi theo, thật đáng trách." Sayyid vẫn nhìn ra xa, môi khẽ nhếch thành một nụ cười kín đáo. "Không, Khalida. Ta nên cảm ơn Leen mới đúng." "Vì nhờ nó, Fatima đã biết cảm giác mà mọi kẻ cầm quyền lực cần phải học — cảm giác của kẻ gieo sợ hãi.Sa mạc ban cho con ta nỗi khiếp đảm, và con ta đã biết dùng chính nỗi sợ đó để ban phát ngược lại cho kẻ địch, để đứng vững. Với ta, thế là đủ." Gió thổi qua, làm tà áo hai người tung nhẹ. Khalida im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu — ông hiểu bạn mình không nói về con gái, mà đang nói về di sản quyền lực của những người cha vùng cát. Xa bên dưới, bờ cảng Jebel Ali sáng lên từng đốm đèn, như những hạt lửa dầu giữa đêm. Cả hai Sheikh cùng nhìn ra xa — hai người cha, hai đế chế, và hai đứa con gái vừa được sa mạc dạy bài học đầu tiên của kẻ kế thừa: Sợ hãi không phải để tránh, mà để dùng.