Logo

Sa Đec's Life

Little City of Love — 愛之小城

Chương 14

Rồi, như một trò đùa của định mệnh, phía trước hiện ra những bụi xương rồng mọc san sát. Giữa gai nhọn tua tủa, lủng lẳng treo những quả thanh long đỏ au, da căng mọng, lấm tấm chấm xanh như đốm lửa giữa cát cháy. Tiếng reo bật ra khản đặc. Fatima gần như ngã quỵ xuống, rồi bò tới, vươn tay chạm vào trái đầu tiên. Leen cũng lảo đảo bước đến, cánh tay run rẩy, nước mắt trào ra khi ngón tay chạm vào vỏ quả mát lạnh. — "Thanh long... là thật! Không phải ảo giác nữa..." – nàng thều thào. Samir và Layla lao vào, chẳng buồn giữ thể diện, vội bẻ từng quả, nhét vào tay mọi người. Hamid, dù mệt rã rời, vẫn cố xé áo choàng, xoắn thành dây buộc. Fatima và Leen cùng nhau buộc dây quanh chùm quả, kết lại thành một chiếc rổ thô sơ, treo lủng lẳng như báu vật. Rashid, tên hầu, ngồi phệt xuống cát, vừa khóc vừa cười, ôm lấy một quả to bằng cả hai bàn tay, cắn ngấu nghiến, nước ngọt đỏ trào xuống cằm. Kadin yếu ớt hơn, nhưng ánh mắt sáng rỡ khi đưa được một miếng vào miệng, vị ngọt mát tràn khắp lưỡi. Trong bóng hoàng hôn, cả đoàn chẳng khác nào những kẻ điên dại, vừa cười, vừa khóc, vừa ôm chặt rổ thanh long vào ngực, trừ những quả ăn tại chỗ, họ mang đi hơn 20 quả. Không ai còn nghĩ đến thân phận tiểu thư hay vệ sĩ, tất cả chỉ là những linh hồn đói khát được sa mạc ban cho chút ngọt ngào cuối cùng. Trong khi mọi người còn mải chia nhau thanh long, Rashid và Kadin đã men ra phía mép trái của triền cát. Ở đó, ẩn giữa vài khối đá nham đen, họ phát hiện một cụm chà là dại mọc chênh vênh, lá đã xơ xác nhưng vẫn đeo lủng lẳng chùm quả nâu sậm. Cả hai leo lên, vừa run vừa cười, hái được hơn ba chục quả rồi ôm về, ném giữa đống đồ như kho báu. Ngọn gió thổi qua, đưa theo mùi đất ẩm và vị ngọt từ những quả chín. Giữa cõi chết khô khốc, thanh long và chà là trở thành biểu tượng duy nhất của sự sống – và là hy vọng mong manh để họ gắng gượng bước tiếp đến Tindouf. Ngay khi còn đang chia nhau từng miếng quả ngọt mát, Rashid bỗng hét lên the thé, chỉ tay về phía trước: — "Nước! Có nước kìa!" Mọi người giật nảy, rồi gần như lao nhào tới. Trước mắt họ là một vũng nước đục ngầu, dấu chân lạc đà in chằng chịt quanh đó. Nước vàng nâu, nổi bọt, mùi ngai ngái phả ra, nhưng trong mắt những kẻ khát khô này, nó không khác gì hồ ngọc giữa cung điện. Không ai tranh nhau uống lần này. Trường ra hiệu giữ lại cho lạc đà. Anh cùng Samir gấp rút dắt từng con tới, để chúng thò mõm vào hớp từng ngụm dài. Nước ực ực chảy xuống cổ, hơi thở dồn dập của lũ vật như bản nhạc sống còn. Trưởng làng gật gù, cười thầm: "Ít ra... các tiểu thư của chúng ta không tranh nhau uống với lạc đà. Ở sa mạc, giữ được phẩm giá như thế... cũng là may mắn rồi. Còn bọn lạc đà, cơn mưa ít ỏi khi nãy cũng len lỏi vào mồm chúng được 1 ít." Leen và Fatima ngồi phịch xuống bên cạnh, ôm chặt rổ thanh long. Nước quả đỏ vấy lên cằm, hòa với cát và mồ hôi, biến hai nàng tiểu thư thành những bóng ma rách rưới mà vẫn cố cười. Hamid nhìn cảnh ấy, đôi mắt dẫu đỏ ngầu vẫn lóe sáng, khàn giọng thốt: — "Nếu lạc đà đã tìm thấy nước... nghĩa là gần đây có ốc đảo. Mà ốc đảo này... chắc chắn thuộc vùng Tindouf rồi." Cả đoàn chết lặng một thoáng, rồi những tiếng thở dốc biến thành tiếng cười rời rạc. Hy vọng mong manh lóe lên như tia sáng nhỏ giữa bóng tối ngàn dặm. Không ai nói thêm lời nào, chỉ siết chặt hơn mấy sợi dây buộc rổ thanh long, và nhìn đàn lạc đà uống đến giọt cuối cùng. Họ biết mình vẫn còn một đoạn đường dài, nhưng lần đầu tiên sau nhiều ngày, câu "Tindouf" đã vang lên rõ ràng, như một điểm đích có thật chứ không còn là ảo ảnh. Chiếc rổ áo rách buộc vội đã chất hơn hai chục quả thanh long đỏ au, treo lủng lẳng như kho báu giữa cát vàng. Cả đoàn ngồi bệt quanh đống lửa, tóc tai rối bời, quần áo lù xù, người ngợm thum thủm vì nhiều ngày chưa rửa ráy. Không khí phảng phất như một bữa tiệc kỳ quặc: vừa vui mừng vừa hôi hám. Leen bỗng chỉ tay xuống nền cát trước mặt: — "Khoan đã... cái gì đang chuyển động dưới kia thế?" Một luồng cát mịn khẽ phồng lên rồi chạy ngoằn ngoèo, như thể có thứ gì đang luồn dưới lớp bề mặt. Ánh trăng phản chiếu, khiến cát gợn sáng bạc. Trường cúi xuống, nheo mắt: — "Không phải ảo giác đâu. Đó là thằn lằn cát Saara — tụi nó bơi dưới cát thật đấy. Chân có vảy dạng mái chèo, bơi nhanh hơn cả chuột." Ngay khi anh vừa dứt lời, thêm vài luồng cát khác xao động, nhỏ như bàn tay, rồi một con bọ ngọc Sahara ló đầu lên, mai phản chiếu ánh trăng xanh nhạt, trông như một viên đá sống. Kadin giật mình, thét lên: — "Chúng nó trồi lên kìa! Không chơi đâu nhé!" Và trước khi ai kịp phản ứng, chàng quý tử đã cõng Fatima chạy tán loạn lảo đảo, vừa hét vừa vung khăn che đầu, trong khi Fatima ôm cổ anh cười đến chảy nước mắt: — "Kadin! Bỏ em xuống! Nó chỉ là thằn lằn thôi mà!" Leen sau khi ăn mấy miếng đã tỉnh táo hơn. Mặt nàng lem nhem nước quả, máu đỏ trộn bùn cát, nhưng đôi mắt sáng lên khác hẳn buổi trưa mê man. Trường nhìn cảnh ấy, bất giác bật cười, móc điện thoại ra, dù mất sóng nhưng máy vẫn hoạt động. "Đứng yên coi nào... một tấm kỷ niệm giữa sa mạc." – anh nháy máy, giơ điện thoại chụp. Leen đang ôm chặt cái rổ đầy thanh long vào ngực, nghe tiếng "tách" thì giãy nảy, hét oai oái: — "Không! Xóa đi ngay! Ta mà trông như con điên trốn viện thế này thì còn mặt mũi nào về Doha nữa hả?!" Fatima ngồi bên cạnh cười lăn, vỗ đùi: — "Ừ, đúng là 'tiểu thư thanh long' rồi! Ai nhìn vào cũng tưởng chị mở sạp bán trái cây dạo trong sa mạc!" Rashid cười the thé, ôm bụng: — "Chụp đi, chụp nữa đi, sau này về ta lấy làm bằng chứng xin tăng lương!" Cả đoàn phá lên cười. Leen ngồi bệt xuống cát, thở dốc, còn Trường thì vẫn giữ gương mặt tỉnh bơ, chậm rãi chụp thêm vài tấm hình, giọng pha chút trêu chọc: — "Ảnh này chắc còn để đời hơn cả tấm 'tiểu thư thanh long' khi nãy." Leen đỏ mặt, giật cái rổ úp xuống đất, tóc tai dựng ngược, quát mà giọng run run vì đang cố nhịn cười: — "Không cho chụp nữa! Ta cấm!" Trường vẫn cười, giơ màn hình ra cho cả bọn xem. Trong ánh sáng mờ, bức ảnh hiện lên: một tiểu thư Doha tóc tai bù xù, áo quần rách nát, mắt đỏ hoe nhưng ôm chặt rổ thanh long như báu vật. Thảm hại đến mức... lại càng đẹp và đáng nhớ. Đêm hôm ấy, ngọn lửa nhỏ bập bùng trong gió khô, soi lên những gương mặt hốc hác nhưng ánh mắt đã có chút hy vọng. Chiếc rổ thô sơ buộc từ áo rách, treo lủng lẳng hơn hai chục quả thanh long đỏ au, được đặt ngay chính giữa vòng tròn — như báu vật thiêng. Gió đêm lướt qua, mang theo tiếng cười vang dội giữa sa mạc In Salah, nơi sinh vật, con người và cát cùng hòa thành một bản giao hưởng của sự sống. Cả đoàn ngồi sát vào nhau, co cụm thành một khối. Hơi người trộn mùi mồ hôi, mùi bụi cát, mùi quần áo ẩm mốc, nồng nặc đến nghẹt thở. Nhưng chẳng ai để tâm. Mọi ánh mắt đều dán vào rổ quả, vừa thèm thuồng vừa nâng niu, như trẻ con ôm hộp vàng bạc. Leen rúc sát bên Trường, ôm chặt góc rổ, mắt lim dim nhưng tay vẫn ghì lấy dây buộc như sợ ai đó giật mất. Fatima thì ngả người sang bên kia, một tay chống cằm, một tay đặt lên quả to nhất, thỉnh thoảng lại vuốt nhẹ như vuốt... thú cưng. Samir, Layla, Hamid, Kadin và Rashid nằm vòng ngoài, ai cũng ôm bụng đói meo, nhưng không ai dám đưa tay lấy thêm. Một miếng nhỏ cũng không. Tất cả tin rằng: "Ngày mai thôi, sẽ tới Tindouf. Ăn hết đêm nay thì ngày mai lấy gì mà đi tiếp?" Lửa tàn dần, chỉ còn lại ánh than hồng. Trong bóng tối, tiếng thở nặng nhọc của đoàn người, tiếng khục khặc của lạc đà, và giữa đó, rổ thanh long đỏ rực như ánh đèn báo hiệu sự sống. Đêm Sahara lặng im, không thú dữ, không gió bão. Chỉ có một đoàn người như bóng ma, ôm chặt rổ quả, ngủ chập chờn giữa ranh giới sống chết, mang trong lòng một niềm tin duy nhất: sáng mai, Tindouf sẽ hiện ra. Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa nhú khỏi chân trời, cả đoàn đã gần như kiệt sức. Nhưng từ xa, giữa màn nắng mờ đục, một dải xanh thấp thoáng hiện ra. Không ai dám tin vào mắt mình, cho tới khi bóng cây rõ dần, mặt nước long lanh ánh bạc hắt lên. Đó là một ốc đảo thật sự. Mặc dù thân thể đã rã rời, cả bọn vẫn cố lê từng bước cuối cùng. Tiếng hò reo bật lên khản đặc nhưng đầy sung sướng, át cả tiếng gió nóng. Khi đến gần bờ nước, họ buộc lạc đà vào cọc, rồi gần như lao vào hồ. Rashid và Kadin tranh nhau lội xuống trước, vừa té vừa vục đầu, cười như điên dại. Các vệ sĩ tỉnh táo hơn, tháo áo giáp bụi bặm, vắt khô mồ hôi, rồi giặt giũ quần áo lem nhem. Leen ngồi bên bờ, lấy tay vốc nước xối lên mái tóc rối bời, chậm rãi chải lại từng lọn, như thể muốn gột bỏ hết những ngày địa ngục. Fatima thì thong thả hơn, ngồi ngay bên chiếc rổ áo rách buộc chặt, bóc từng quả thanh long, vừa nhai vừa chỉnh trang lại váy áo cho gọn gàng, như một tiểu thư giữa chốn xa hoa trở về từ cõi chết. Không khí tràn ngập tiếng cười, tiếng nước bắn tung, tiếng thở phào nhẹ nhõm. Chính lúc ấy, từ xa xa làng cạnh ốc đảo, bóng những người Tuareg bản địa lấp lò từ xa, áo choàng xanh phất phơ. Họ đi thành nhóm, mắt mở to đầy ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trước mặt: đoàn người rách rưới, lạc đà mệt lả, nhưng hai tiểu thư Doha lại đang ôm rổ thanh long đỏ au như báu vật giữa thiên nhiên khắc nghiệt. Đó là cư dân địa phương, những gương mặt rám nắng, mặc áo choàng xanh của Tuareg. Họ đã được báo trước từ ngày trực thăng bay ngang, biết đoàn kỳ lạ này vẫn còn trên đường, nên lập sẵn đội tiếp ứng. Một ông già vẫy tay từ xa, giọng vang dội: — "Chúng ta đã chờ các vị. Vào đây, nghỉ đi. Nước và bóng mát đã sẵn sàng." Cả đoàn khụy xuống ngay khi nghe tiếng ấy. Họ vừa khóc vừa cười, như những kẻ đã đi xuyên qua địa ngục và cuối cùng thấy được cổng thiên đường. Nhưng chưa kịp mừng thì tiếng vó lạc đà, tiếng hò hét dội lại từ phía sau. "Chúng quay lại!" Layla hét lên. Cát tung mù, mười một bóng người cưỡi lạc đà phóng tới, gương mặt hằn hằn căm tức. Hai thủ lĩnh trẻ quát vang: "Không cần của cải, chỉ cần rửa nhục! Hôm nay xem ai mới xứng đáng đứng ở sa mạc này!" Rashid và Kadin ghì chặt Fatima, dìu cô lê từng bước về phía ánh sáng của Tindouf. Hamid nghiến răng, vác Leen lảo đảo chạy theo.