Logo

Sa Đec's Life

Little City of Love — 愛之小城

Chương 11

Mọi ánh mắt đều dán vào ngón tay già nua chỉ về phía xa mờ mịt. Tindouf trở thành ngôi sao hy vọng duy nhất. Trường tính nhẩm khẩu phần: 30 lít nước ÷ 8 người ÷ 8 ngày = ~470 ml/người/ngày. Nhưng phải tiết kiệm hơn → chỉ phát 300 ml/ngày/người, số còn lại dự phòng (cho lúc kiệt sức hoặc lạc đường). Thức ăn: 16 bữa ÷ 8 người = 2 miếng/bữa/người. Chia sáng và tối, bỏ bữa trưa để tránh mất sức khi nắng gắt. Leen cau mày: — "300 ml... chỉ bằng một lon coca." Fatima cười chua chát: — "Ừ, nhưng coca còn có ga. Còn đây chỉ là nước chết." Trường ôm balo, thì thầm: — "May mà em thủ cặp tonfa. Lỡ có cướp sa mạc, còn có cái chống đỡ." Già làng nghe vậy, khẽ cười khàn: — "Sa mạc không cần cướp. Chính cát, gió, và khát mới giết các ngươi." Cả đoàn lặng lẽ buộc lại hành lý, thùng nước giao cho lạc đà già nhất, hai khẩu súng được kiểm tra kỹ càng. Già làng đi đầu, bóng ông đổ dài trên nền cát cháy. — "Nghe cho kỹ: thẳng hướng Tindouf chúng ta đi vào lúc rạng sáng và chiều tối. Ban ngày nắng gắt thì chôn mình trong cát hoặc dưới bạt. Nếu không làm đúng, thùng nước kia sẽ chẳng đủ nổi ba ngày." Tiếng gậy già làng chọc xuống cát khô khốc, dẫn cả đoàn bước đi. Ai nấy vừa nuốt khan, vừa tưởng tượng 8 ngày tới Tindouf sẽ dài như cả một kiếp người. Cùng lúc đó. Tại nhà riêng ở Luxor, Bennu ngồi bên bàn gỗ, tay run run bấm điện thoại. Tín hiệu mạng chập chờn, màn hình cứ xoay vòng. Cô mím môi, cuối cùng cũng lách được vào messenger. Cái tên Sheikh Khalida hiện lên nhưng trống trơn, không kết bạn. Bennu cắn môi, thử nhấn gọi. Đường dây im lìm một lúc lâu... Rồi bất ngờ, một giọng đàn ông lạ – có lẽ là vệ sĩ – bắt máy: — Ai đó? Sheikh Khalida không tiếp người lạ. Bennu hạ giọng, tha thiết: — Xin hãy chuyển lời cho ông. Tôi là Bennu... bạn của tiểu thư Leen. Việc này hệ trọng. Có tiếng thì thầm ở đầu dây bên kia. Vài giây sau, đường truyền đổi hẳn. Một giọng già, trầm nhưng nghiêm khắc vang lên: — Đây là Khalida. Ai gọi ta? Bennu siết chặt điện thoại, tim đập thình thịch: — Dạ, thưa bác... cháu biết Leen đang ở Bắc Phi. Có lẽ... lại cãi nhau với bác nên bỏ đi. Nhưng điều này... quá nguy hiểm, vì ở đó không giống như Ein Gedi, cháu xin lỗi bác vì những gì đã xảy ra ở quán trọ của cháu và lo sợ có gì đó không hay lại xảy ra. Xin bác hãy làm gì đó, trước khi xảy ra chuyện không hay. Ở đầu dây kia, im lặng một nhịp dài. Rồi một tiếng hít sâu vang lên. Giọng Sheikh Khalid run nhẹ, sau đó bỗng bùng nổ: — Cái gì?! Con bé đi Libya? Trời đất ơi... Bennu cảm nhận rõ ông đang tái mặt, giận dữ ngay cả khi chỉ qua giọng nói. Đường dây ngắt đột ngột. Bennu ngồi lặng, tim vẫn dồn dập, trong lòng dâng lên dự cảm: từ đây, mọi chuyện sẽ không còn đơn giản là trò ganh đua nữa... Biệt thự Al-Marsi, Doha – sáng hôm đó âm u. Mây xám phủ trùm thành phố, những ngọn cọ ngoài sân lắc mình trong gió lạnh. Sheikh Sayyid Al-Sharjahi bước thẳng vào sảnh, áo choàng trắng tung nhẹ theo mỗi bước, hai vệ sĩ theo sát. Ông rít lên khi vừa gặp Sheikh Khalida: "Khalida! Con bé Leen nhà anh đã lôi Fatima vào trò chơi vô bổ giữa sa mạc!" Trên ghế dài, Sheikh Khalida Al-Marsi vẫn ngồi, tay chắp lại trên đầu gậy, mắt nhìn xa qua khung cửa kính, nơi ánh sáng nhạt đang dần rọi qua mây. Ông không nói, chỉ thở khẽ, như kẻ vừa biết điều gì đó lớn hơn chuyện hai đứa con. Sayyid nện mạnh gót giày xuống sàn: "Anh thật biết cách dạy con!" Khalida ngẩng đầu, giọng ông trầm, từng chữ rơi chậm như cát: "Là do Fatima tự bám theo Leen nhà tôi. Nhưng thôi. Thay vì cãi nhau, hãy mau nghĩ cách thì hơn!" Sayyid siết chặt tay, ánh mắt bốc lửa, nhưng không nói thêm. Tiếng gió ngoài cửa càng mạnh, làm rèm lay dữ dội. Một tia chớp lóe, chiếu lên hai khuôn mặt – một phẫn nộ, một điềm tĩnh. Khalida chậm rãi nói: "Nếu số phận muốn họ gặp nhau giữa cát, hãy để sa mạc dạy chúng bài học mà cha mẹ không dạy nổi." Sayyid khựng lại, ánh mắt giằng giữa giận dữ và bất an. Rồi ông quay đi, áo choàng quét ngang nền đá, để lại sau lưng mùi hương trầm cay nồng. Căn phòng rơi vào im lặng. Khalida Al-Marsi ngồi trầm ngâm một thoáng, rồi với tay bật điện thoại. Giọng ông thấp, nhưng dứt khoát: — "Yom, hãy thay tôi đề nghị Sheikh Omar Al-Said và Emir Khalaf bin Tayba tạm điều hành hội đồng BCE thay tôi và Sayyid trong vài ngày tới." Đầu dây bên kia đáp ngắn: — "Rõ, thưa Sheikh." Khalida gập máy, ánh mắt ánh lên một tia sáng lạnh. Ông quay sang vệ sĩ đang đứng chờ ở cửa: — "Chuẩn bị chuyên cơ. Ta phải đến Awbari ngay." Người vệ sĩ cúi đầu, rời đi nhanh. Ngoài kia, bình minh Doha mờ xám, những cánh chim đầu tiên bay qua vịnh trong gió lạnh. Trong lòng Sheikh Khalida, cơn sóng ngầm đã nổi — và sa mạc đang gọi. Ngày thứ 23 tức 22-11 Cả buổi sáng, đoàn chỉ nhích từng bước như những kẻ mộng du. Mỗi người được phát một ngụm nước bé bằng nắp chai, uống xong môi còn khô hơn trước. Tiếng nuốt khan lạo xạo, cổ họng ai cũng bỏng rát như lửa. Leen ngồi lọt thỏm trên lưng lạc đà, mắt lờ đờ, tay ôm lấy túi bánh khô. Nàng chỉ dám ăn vài miếng nhỏ, cứng đến nỗi phải nhai mãi mới nuốt nổi. Fatima bên cạnh cũng cưỡi lạc đà, mắt nhìn xa xăm, tóc rối bù, không còn châm chọc như mọi ngày, chỉ lặng im thở. Ba con lạc đà còn lại gánh phần còn lại của đoàn. Omar bị thương, Samir và Hamid thay nhau lên xuống; già làng thì kiên quyết đi bộ, gậy chống chọc xuống cát khô, bước chậm nhưng chắc. Trường và Kadin cũng lảo đảo bám theo, lưng oằn xuống vì cái lều nát nặng trĩu – thứ còn sót lại từ máy bay. Cả đoàn đi chậm rì rì, như sợi chỉ mong manh vắt qua biển cát. Mặt trời phả xuống từng luồng nóng rát như lửa táp, đến mức mồ hôi chẳng còn để chảy. Đến tối, họ mới tới được rìa một vùng đất loang lổ vài bụi gai khô cằn – dấu hiệu mơ hồ của thảo nguyên Sahara. Họ dừng lại, tháo bạt rách từ xác trực thăng, dựng lên mấy tấm lều méo mó. Gió đêm rít qua những lỗ thủng, thổi hun hút như tiếng hú của linh hồn. Hamid cố nhóm lửa bằng ít nhánh gai gom được, khói cay xè mắt, nhưng ngọn lửa chập chờn cuối cùng cũng bùng lên. Cả đoàn ngồi co cụm quanh đó, mắt lõm sâu, khuôn mặt khắc khổ hốc hác. Hamid nói: __ "Năm ngoái Sahara từng bị lũ lụt do biến đổi khí hậu. Hy vọng chúng ta sẽ gặp ... một ít nước đọng." Ngọn lửa yếu ớt hắt bóng méo mó lên những gương mặt hốc hác. Ai nấy môi nứt nẻ, mắt trũng sâu, da khô nứt toác. Trong bầu im lặng nặng nề, Fatima bất ngờ nghiêng đầu, nhìn Kadin ngồi co ro ôm bụng, rồi buông giọng khàn khàn: — "Em xấu như vầy đó... chắc cũng hợp với cái thân ốm tong teo của anh." Kadin ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu vì mệt, nhưng cũng ráng nặn ra một nụ cười méo mó: — "Nếu về được Sharjah... anh sẽ dẫn em đi ăn bù lại." Cả đám khẽ bật cười, nhưng cười ra chỉ toàn tiếng khò khè. Leen thì không nói gì, chỉ ngả đầu vào vai Trường, thầm nghĩ: "Chuyến này xong, ta sẽ đặt riêng một Spa trọn tháng. Không có bồn dưỡng da, ta thà chết còn hơn." Cả hai tiểu thư, dù da đã nứt, tóc rối, hơi thở thoi thóp, vẫn không sợ chết bằng sợ mình trở thành kẻ xấu xí trong mắt người đời. Ngọn lửa cháy lách tách, hắt ánh sáng lên những gương mặt hốc hác. Không khí đặc quánh mùi mệt mỏi, ai cũng ngồi im, thở gấp. Bỗng tên hầu, giọng the thé, khều nhẹ Omar: — "Này... hay là tụi mình bàn, xin hai tiểu thư tăng lương thêm chút? Khổ như vầy mà về còn ăn lương cũ thì chắc chết đói." Omar trợn mắt, giọng khàn đặc: — "Mày điên hả? Giờ mà đòi tăng lương, chắc tiểu thư tăng cho cái... tát." Tên hầu vẫn cố cười gượng, răng lộ ra trong ánh lửa: — "Ừ thì... biết đâu tụi bả thương tình. Người ta bảo gần chết rồi dễ mềm lòng..." Bốn vệ sĩ lặng yên, đứng ngoài khoanh tay nghiêm trang giữ bình tĩnh. Ánh lửa bập bùng soi lên hai gương mặt tiều tụy, nhưng trong đôi mắt vẫn còn lóe lên chút phù phiếm cố chấp của tiểu thư. Và chính sự phù phiếm ấy... lại là thứ khiến họ cắn răng chịu đựng để bước tiếp. Bình minh chưa kịp lên cao, trên cồn cát phía xa đã xuất hiện bóng người cưỡi lạc đà. Bọn chúng bịt khăn đen, tay cầm dao cong và gậy sắt, tiếng hú man rợ vang vọng trong gió: — "Đưa nước! Đưa hết đồ quý ra đây!" Caravan hoảng loạn. Leen còn ngồi trên lưng lạc đà, thở dốc, chưa kịp hiểu chuyện. Fatima vội chồm dậy, nhưng một tên cướp đã lao thẳng về phía nàng. Bất ngờ, tên hầu Rashid hét lên the thé, lao ra, dang thân mình chắn ngang: — "Đừng chạm vào tiểu thư!" Ngay sau đó, Trường cũng bước lên, dang hai tay che chắn cho Leen, mắt đỏ ngầu vì mệt nhưng giọng chắc nịch: — "Muốn đụng tới họ thì qua xác tôi trước." Bốn vệ sĩ – Omar bị thương, Samir, Layla và một tên còn lại – dù tay không, vẫn lao vào giằng co. Họ đánh bằng nắm đấm, chặn bằng cánh tay, nhưng trước gậy sắt và dao cong, thế trận dần yếu đi. Omar ngã quỵ, máu từ vết thương cũ rỉ ra thêm. Fatima gào lên: — "Không ổn rồi! Họ sẽ giết hết chúng ta!" Đúng lúc đó, Trường ném balo xuống cát, tay run run kéo khóa. Từ bên trong, anh lôi ra cặp tonfa gỗ cứng, vốn cất giấu từ đầu hành trình. Anh nhìn thoáng quanh, rồi không chần chừ: — "Samir! Layla! Bắt lấy!" Anh tách đôi, quăng một cây cho Samir, cây còn lại ném cho Layla. Hai vệ sĩ bắt gọn vũ khí, ánh mắt lóe sáng dù thân xác kiệt sức. Samir xoay tonfa một vòng, hét lên khản giọng: — "Tới đây! Xem ai lì hơn!" Layla thì nheo mắt, cắn răng: — "Sa mạc chưa giết ta, thì mấy thằng rách rưới này không xứng đâu." Cát bắn tung mù mịt, tiếng gậy gỗ va chát chúa vào sắt thép. Samir và Layla xoay chuyển tonfa, đập gạt chuẩn xác, khiến hai tên cướp ngã bật ra sau, ôm tay gào rú. Tên hầu vẫn run bần bật nhưng không buông Fatima, ôm chặt lấy nàng như lá chắn sống. Trường thì dang rộng hai tay, đứng trước Leen, ánh mắt rực lửa, thở dồn dập nhưng kiên quyết. Trong lúc bọn cướp rối loạn vì Samir và Layla đã có tonfa chống trả, thì từ phía sau, một tên to con, vai u thịt bắp, mắt đỏ ngầu, cầm con dao cong sáng loáng lao thẳng vào. — "Đứa kia! Nộp nước mau!" – hắn gầm lên, dao vung vút trong gió. Trường lập tức bước ra,không kịp nghĩ, hạ trọng tâm, tung cú đá quét ngang. Tên kia tránh được, rồivung dao chém sượt qua vai, làm áo Trường rách toạc. Máu thấm đỏ.