Logo

Sa Đec's Life

Little City of Love — 愛之小城

Chương 10

Già làng Tuareg chống gậy bước đến trước Leen và Fatima. Ông nhìn hai cô gái một lúc lâu – không còn ánh dò xét như ngày đầu, mà thay bằng sự trầm ngâm của người từng trải. Con đường dẫn về phía bắc trải dài qua những cồn cát đỏ uốn lượn như sóng biển, xen lẫn là những dãy đá đen nhọn hoắt dựng giữa nền trời xanh. Gió sa mạc buổi sáng còn mát, những chiếc khăn Tuareg xanh lam bay phấp phới, cả đoàn vừa đi vừa cảm giác như lạc vào một bức tranh cổ. Leen ngồi trên lưng lạc đà, tay che nắng, trầm trồ: — "Sahara ở đây... đẹp đến choáng ngợp. Tựa như ta đang đi trong một hành lang vàng khổng lồ." Fatima bĩu môi nhưng cũng không kìm được, khẽ gật: — "Đẹp thì đẹp... nhưng giá như có máy lạnh với hồ bơi thì còn đẹp hơn." Cả đoàn phá lên cười, tiếng lạc đà "è è" phụ họa như hòa âm. Ngày thứ 17, In Salah hiện ra như một dải xanh biếc trên nền cát vàng rực. Giữa sa mạc mênh mông khô khát, hàng ngàn cây chà là vươn thẳng, tán lá tỏa bóng xanh đậm, trông như những lưỡi kiếm khổng lồ cắm vào trời. Khi caravan tiến gần, hương bụi phấn hoa chà là thoảng trong gió, ngòn ngọt, lẫn với mùi đất ẩm từ những rãnh kênh đào cổ xưa (foggara) vẫn đang chảy rì rầm dưới lòng cát. Vào trong, thị trấn In Salah dệt bằng màu đất nung: tường nhà bằng gạch đỏ hồng, mái phẳng, cửa khung gỗ chạm họa tiết. Các con phố nhỏ quanh co, lót cát, ánh nắng phản chiếu hắt ra từ tường làm cả nơi sáng rực như trong lò lửa. Nhưng bóng cây chà là xen kẽ khiến người lữ hành có cảm giác như vừa bước vào một mê cung nửa nóng, nửa mát. Chợ In Salah lớn hơn nhiều so với In Amguel: Sạp hàng chen chúc, bày đầy gia vị (quế, nghệ, tiêu, thì là) mùi xộc vào mũi. Đống chà là chất cao như núi, nâu bóng, trẻ con vừa bốc vừa chạy. Vải vóc màu sắc rực rỡ – đỏ, tím, chàm – tung bay theo gió. Lạc đà và dê buộc la liệt ngoài chợ, kêu inh ỏi như một dàn hợp xướng bất đắc dĩ. Leen vừa bước vào liền ngước nhìn những giỏ chà là cao ngất, thốt lên: "Ôi trời ơi, ta tưởng đây là phiên bản Dior Desert Edition, hóa ra lại là 'Date Fruit Limited' à?" Hamid cười hô hố, tiện tay ôm một chùm chà là nhét vào miệng: "Thưa tiểu thư, ở In Salah, chà là chính là Chanel, Gucci, Prada... tất cả gộp lại!" Fatima thì chăm chú quan sát những người phụ nữ Tuareg đội khăn chàm, bàn tay nhuộm xanh vì thuốc nhuộm indigo. Họ cười bí ẩn, mắt ánh lên nét kiêu hãnh, như thể nắm giữ bí mật ngàn năm của sa mạc. Trường thì bị thương nhân kéo lại, ép mua dao găm chạm khắc hoa văn. Anh lắc đầu lia lịa: "Em đi theo caravan chứ đâu phải khách du lịch..." Nhưng cuối cùng vẫn bị dúi cho một con dao nhỏ "tặng kèm" mấy túi gia vị, khiến cậu đỏ mặt. Đêm xuống, In Salah lung linh dưới ánh trăng , hàng ngàn ngọn đèn dầu lập lòe trong những con hẻm đất đỏ. Tiếng trống da Tuareg hòa cùng tiếng hát mộc mạc vang xa qua vườn chà là. Caravan của họ dựng trại ngay ngoài rìa thị trấn, nơi gió đêm thổi mát và hương chà là chín lan ra thoang thoảng. Mấy ngọn đèn gas được bật sáng, soi rõ nồi thịt cừu đang sôi lục bục, trà bạc hà bốc khói thơm lừng. Hamid vừa xé bánh phẳng vừa cười hô hố, chia cho từng người; còn đám tài xế thì mở nhạc cũ, vỗ tay nhịp theo tiếng trống của đám trẻ bản địa kéo tới chơi cùng. Giữa không khí rộn ràng ấy, Leen và Fatima ngồi cạnh nhau, cười khúc khích vì men trà ngọt và tiếng kể chuyện của Hamid. Cả hai hầu như đã quên hết những lần đấu khẩu trước đây — chỉ còn lại hai tiểu thư sa mạc, tay cầm ly trà, mắt ánh lên dưới trăng, cùng ngẩng nhìn những dải sao trải dài trên bầu trời In Salah. Xa xa, ngọn lửa trại cháy rực giữa cát, phản chiếu lên khuôn mặt họ những vệt sáng ấm. Trong khoảnh khắc ấy, sa mạc không còn khắc nghiệt, mà hóa thành một ốc đảo của tiếng cười và tình người. Ngày thứ 20, họ đến Reggane, một thị trấn nhỏ giữa sa mạc, caravan được dân địa phương đón tiếp nồng hậu. Họ bày ra một bữa tiệc thịt cừu nướng, bánh khobz, chà là ngọt lịm và trà bạc hà đặc quánh. Hamid uống liên tục ba ly trà, bụng phệ căng ra, cười hô hố: — "Đây mới là buffet Sahara đích thực!" Trường lần đầu thử ăn méchoui (cừu quay ngầm cát), nhăn mặt vì mỡ nhưng vẫn gặm hết, rồi la oai oái: — "Mỡ nhiều quá, mai chắc em mơ thấy mình trượt cát bằng... bụng!" Fatima thì ăn chậm rãi, nhưng không quên lườm Leen: — "Đừng tưởng lúc nào chị cũng là tiểu thư thanh lịch. Ăn mỡ chảy cằm kia kìa." Leen đỏ mặt, nhưng lại càng cố ăn thêm, cãi chua chát: — "Ăn để lấy sức đi tiếp, không như em, ăn ít rồi yếu thì đừng trách." Bữa tiệc kéo dài đến khuya, tiếng cười át cả tiếng gió. Sau những ngày náo loạn ở Reggane, đoàn ngồi lại bàn bạc. Già làng Tuareg đặt cây gậy xuống cát, nói dõng dạc: — "Từ đây đến El Khabta là quãng đường khốc liệt. Nếu cả đoàn đi thì khó trụ nổi. Chỉ cần hai người đại diện, thay nhau giữ ngọn lửa caravan. Như thế vừa giữ sức, vừa giữ danh." Leen ngẩng cao đầu: — "Ta sẽ là một trong hai. Ta không cho phép mình bỏ cuộc giữa chừng." Fatima cười nửa miệng: — "Nếu chị đi, thì em cũng đi. Không để chị độc chiếm vinh quang đâu." Trường và Hamid định chen vào nhưng già làng giơ tay chặn lại: — "Không. Đây là thử thách của Sahara. Các ngươi sẽ thay phiên nhau: hai người đi 2 ngày, rồi xuống nghỉ, để hai người khác thay. Nhưng ta..." – ông dừng lại, vỗ nhẹ vào cổ con lạc đà già nua – " ta vẫn sẽ đi bằng lạc đà, như tổ tiên ta đã đi . Không thay phiên, không nghỉ." Cả đoàn lặng đi. Trong ánh nắng chói chang, bóng già làng cưỡi lạc đà hiện lên như một phần của sa mạc – bất biến, kiêu hùng. Ngày đầu tiên, Leen và Fatima cùng leo lên lưng lạc đà, dẫn caravan đi trước. Hai vệ sĩ, Trường và Kadin lùi lại phía sau, chuẩn bị thay phiên cho lượt kế tiếp. Hamid đứng vẫy tay, cười hô hố: — "Nhớ đấy, đi cho đàng hoàng. Về kể lại mà chỉ toàn khóc với than thì mất mặt Sahara." Leen ngoái lại, hất cằm: — "Chờ đó. Khi nào ta về, sẽ kể lại bằng danh hiệu người con gái của Sahara." Fatima nhếch môi: — "Chị cứ mơ. Còn em sẽ để đá cát này khắc tên em trước." Hai con lạc đà thong thả cất bước, bóng già làng Tuareg cưỡi lạc đà đi song song. Cát thổi mịt mù, dấu chân nối dài vô tận, mở ra một chương mới: hành trình tới El Khabta – chặng thử lửa của những kẻ không chịu khuất phục. Buổi chiều, gió Sahara đổi hướng. Mây bụi đỏ ngầu dựng lên như bức tường khổng lồ. Già làng Tuareg ngẩng đầu, giọng trầm đục: — "Bão cát. Mau nằm xuống!" Trong phút chốc, cả đoàn bị nuốt chửng. Cát rạch vào da như dao lam, lạc đà hí vang, người ôm nhau rạp sát đất. Chiếc trực thăng hạng nhẹ của Leen, vốn bay theo từ đầu để làm "con át chủ bài", bị bỏ neo cách đó vài trăm mét. Gió quật, cát nhồi thẳng vào động cơ. Cánh quạt cong gãy, thân máy rạn nứt, khói phụt đen. Phi công cố chằng giữ nhưng vô vọng, cả chiếc trực thăng chỉ còn là khối sắt méo mó trong vài chục phút. Trường run rẩy lôi chiếc điện thoại vệ tinh ra, nhưng màn hình chỉ chớp nháy rồi chết hẳn. Hamid thử máy thứ hai, cũng tắt ngóm. Cát đã chui vào, làm cháy sạch mạch điện. Leen gào trong tiếng gió: — "Không! Đó là đường sống cuối cùng của chúng ta!" Fatima hét át lại: — "Đường sống gì chứ? Ở đây chỉ có cát và gió thôi, tiểu thư!" Leen ngồi bệt xuống cát, môi run nhưng mắt sáng lên: — "Được. Nếu Sahara muốn thử, ta sẽ đi bộ. Danh hiệu này... không chết yểu ở đây." Fatima lau cát dính trên mặt, ánh mắt rực lửa: — "Em cũng vậy. Giờ thì không còn danh hiệu gì hết. Chỉ còn sống sót ." Khi cát lắng dần, đoàn từ từ bò dậy. Trước mắt họ, chiếc trực thăng hạng nhẹ của Leen chỉ còn là một khối thép méo mó, khói đen cuộn lên nghi ngút. Thân máy bị gió xoắn nát, cánh quạt vẫn quay lạch cạch như tiếng kèn đưa tang. Phi công đã không còn trong buồng lái. Người ta thấy thân ông văng ra ngoài, nằm vắt ngang trên cát. Một bên vai và ngực nát bấy vì chính lưỡi quạt chém trúng khi máy bay va chạm. Đôi mắt vẫn mở, còn vương nét căng thẳng của khoảnh khắc cuối cùng – khoảnh khắc ông cố giữ con chim sắt không lật nhào, nhưng rồi... gió sa mạc đã đoạt mạng ông theo cách tàn khốc nhất. Leen chết lặng. Nàng lao tới, nhưng Hamid kéo lại, giọng khàn: — "Không còn kịp nữa rồi." Chiếc trực thăng duy nhất → hư hỏng hoàn toàn, điện thoại vệ tinh → tê liệt, một con lạc đà lạc mất, còn lại 4 con Già làng chống gậy, giọng khàn nhưng kiên định: — "Từ nay, không còn máy bay, không còn điện thoại. Chỉ còn các ngươi và sa mạc. Ai yếu sẽ nằm lại. Ai mạnh sẽ đi tới." Họ lặng lẽ gom lại những gì còn sót. Kadin lau mồ hôi trán rồi quay sang Fatima, giọng mếu máo: — "Bây giờ chúng ta chẳng còn gì hết. Nhưng lỡ như kẹt lại đây mãi mãi... thì anh vẫn sẽ lấy em. Khi đó, chúng ta sẽ trở thành vua chúa của sa mạc này." Fatima bĩu môi quay đi, trong lòng hỗn mang nhiều cảm xúc. Cả đoàn ngồi quây tròn bên đống cát vùi lấp, già làng Tuareg chống gậy chỉ huy kiểm tra: Nước: 1 thùng 30 lít, giao cho lạc đà thồ. Thức ăn: đủ cho 8 ngày, nhưng chỉ chia 2 bữa/ngày → tức 16 bữa cả đoàn. Vũ khí: 2 khẩu súng ngắn của vệ sĩ Omar và Samir. 1 khẩu của Leen. 1 khẩu của Linda (bỏ lại trước khi rời caravan, giờ được giữ). Trường có sẵn cặp tonfa trong ba lô. Dụng cụ: 1 con dao sinh tồn, vài pin đèn, bạt rách che nắng. Phương tiện: còn 3 con lạc đà. Già làng chỉ hướng Ông đưa tay chỉ về phíatây, nơi hoàng hôn phủ đỏ chân trời: — "Tindouf. Nếu chúng ta đi đúng hướng,tám ngày nữa sẽ đến. Ở đó có người Tuareg và kho dự trữ. Họ sẽ tiếp tế chochúng ta. Nhưng chỉ khi cả đoàn còn sống để tới nơi."