Logo

Sa Đec's Life

Little City of Love — 愛之小城

Chương 9

Leen ngồi trong lưới an toàn, gió tạt tung mái tóc, mắt nàng bỗng nhòa đi. Nàng chưa từng thấy cảnh gì như thế: Không phải khách sạn dát vàng ở Doha. Không phải bể bơi tràn viền ở Dubai. Không phải shopping mall thênh thang với hàng hiệu lấp lánh. Mà chỉ là cát và đá, kéo dài đến vô tận, khiến nàng bỗng thấy mình nhỏ bé như hạt bụi. Một giọt nước mắt lăn dài, mặn chát hơn cả gió sa mạc. Nàng thì thầm, gần như chỉ nói với chính mình: — "Cả đời ta chỉ biết ăn sang, xài sang... mà chưa bao giờ đối diện thiên nhiên thế này. Trước Sahara... ta thật sự chỉ là một hạt cát." Từ lưới bên phải, Fatima hét át tiếng động cơ: — "Này, chị khóc vì thấy Sahara hùng vĩ... hay khóc vì nghĩ đến cái bill thuê thêm trực thăng kia?" Cả đoàn cười rần, tiếng cười hòa trong tiếng gió. Leen quay đầu đi, lau nhanh nước mắt, nhưng khóe môi nhếch nhẹ: — "Khóc vì Sahara, chứ không phải vì tiền. Tiền ta có thừa. Nhưng danh hiệu này... chỉ có một. Và bill thì phải chia đôi nhé!" Fatima hừ mũi, khoanh tay, ánh mắt lóe sáng: — "Vậy thì chờ xem ai mới thật sự là người con gái Sahara . Em không nhường chị đâu." Ngay lúc ấy, già làng Tuareg – cũng đang ngồi chật vật trong lưới bên Fatima, râu tóc phất phơ trong gió – bỗng hô to, giọng khàn khàn nhưng át cả tiếng động cơ: — "Cẩn thận! Ngồi yên, đừng lắc mạnh! Sa mạc dưới kia không tha kẻ nào đâu!" Lời ông như một nhát gõ vào không khí. Vệ sĩ lập tức ghì chặt dây, tên hầu ôm riết lấy Kadin, còn Hamid thì cười hô hố nhưng vẫn... níu đùi lạc đà cho chắc. Hai lưới vẫn đung đưa, nhưng giọng già làng khiến ai nấy đều nuốt khan, cảm nhận rõ hơn sự mạo hiểm đang treo lủng lẳng giữa trời. Hai vệ sĩ – Samir và Omar – ép sát hai bên. Một người ghì chặt dây an toàn, một người vòng tay như tạo thành bức tường che chắn. Omar nghiến răng, giọng gắt gỏng nhưng run run: — "Tiểu thư đừng ngồi sát mép! Chỉ cần nghiêng một chút là gió hất xuống vực ngay." Gió vẫn thổi, trực thăng vẫn rền vang. Nhưng trong khoảnh khắc đó, Leen không còn là c ông chúa ăn chơi. Nàng đang dần trở thành người con gái của Sahara, theo đúng nghĩa mà đá và cát sẽ khắc ghi. Sau gần ba tiếng treo lơ lửng giữa trời, hai trực thăng khổng lồ cuối cùng hạ dần độ cao. Từ trên cao, đoàn thấy những cồn cát đỏ rực trải dài như biển sóng, rồi hiện ra thị trấn In Amguel – những mái nhà nâu nhỏ bé nép mình giữa biển cát mênh mông. Từ xa, người dân In Amguel chỉ thấy hai đốm đen song song lồ từ chân trời đang tới gần, càng lúc càng lớn, cánh quạt xoáy tung cát bụi thành từng cột lốc nhỏ. Khi chiếc trực thăng vận tải hạng nặng trồi lên khỏi rặng núi đá bazan, ai nấy đều dựng khăn che mặt vì tưởng bão cát ập đến. Nhưng rồi... dưới bụng mỗi trực thăng lủng lẳng một cái lưới khổng lồ. Bên trong, 2-3 con lạc đà đang kêu "gừ... gừ..." đầy phẫn nộ, mấy con còn trợn mắt như thể bị xúc phạm danh dự. Khi cáp được tháo, lưới hàng bung ra, năm con lạc đà khuỵu gối xuống cát, hơi thở phì phò như vừa trút linh hồn giữa trời. Người thì ngã sấp, kẻ nằm xoài, ai nấy mặt mày nhăn nhúm vì say rung lắc. Vừa ngẩng lên, cảnh tượng trước mắt khiến cả bọn sững người: chợ địa phương tấp nập, khói trà bạc hà quấn lên thơm lừng, tiếng trẻ con nô đùa hòa cùng nhịp trống rộn ràng. Màu áo choàng của dân tuareg lấp lánh dưới nắng chiều, như thể cả đoàn vừa rơi thẳng từ bầu trời xuống giữa một lát cắt của đời sống sa mạc. Hamid bò dậy, bụng réo ọc ọc, cười khàn khàn: — "Bay bốn trăm rưỡi cây số, gần ba tiếng đồng hồ... hạ cánh an toàn, mà gan tụi mình chắc rớt hết trên trời rồi." Cả nhóm nghỉ lại chốc lát, nạp nước và thu dọn dây cáp. Leen chỉnh lại khăn choàng, lau nhẹ khóe mắt còn đỏ hoe, rồi kiêu hãnh tuyên bố: — "Chúng ta nghỉ ở đây một ngày. Ngày mai mới đi tiếp. Dù là thử thách, cũng phải cho một ngày thư giãn tìm ...Spa" Fatima khoanh tay, cười chua chát: — "Spa kiểu này chắc chỉ có... trà bạc hà và bụi cát miễn phí thôi." Cả đoàn bật cười, nhưng trong lòng ai cũng thở phào. trở thành thiên đường tạm nghỉ – sau chuyến bay mà không caravan nào trong lịch sử từng dám thử. Dân địa phương thì xì xào chỉ trỏ, có người nhận ra nàng, thì thầm: "Nghe nói, đó chính là người con gái Sahara." Leen nghe rõ, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt sáng rực mãn nguyện. Trong khi đó, Fatima kéo Trường, Hamid, Kadin và tên hầu len lỏi vào một ngõ nhỏ ven chợ đêm của khu dân cư gần đó. Họ chọn quán nướng ngoài trời khói bốc nghi ngút, tiếng trống Tuareg dồn dập. Fatima vừa nhón miếng thịt cừu vừa liếc Trường, chọc cười: — "Ăn đi, mai lên đường lại khát thôi. Còn chị kia thì chắc đang chảnh với tách trà rồi." Trường gượng cười, trong lòng thầm thích thú: "Đây mới là trải nghiệm thật sự." Hamid thì cười hô hố, vác cả bầu rượu, uống một hơi dài; còn Kadin say quá đứng giữa chợ múa loạn, la to: — "Ta là... lạc đà biết bay!" Tên hầu tái mặt kéo lại, kêu rối rít: — "Ngài bớt đi, người ta tưởng mình điên rồi!" Cả nhóm vừa ăn, vừa cười, vừa hòa nhịp cùng dân địa phương, náo loạn cả góc chợ. Cách đó không xa, trong một quán nhỏ, già làng Tuareg ngồi cùng phi công trực thăng của Leen. Hai người lặng lẽ uống trà, nhìn qua khung cửa sổ. Một bên thấy Leen ngồi nghiêm trang, ánh mắt rạng ngời khi được dân gọi danh hiệu; một bên thấy Fatima và đám người của mình cười hả hê trong khói thịt và tiếng trống. Già làng khẽ cười, râu rung rung, nói với phi công: — "Một bên là danh vọng, một bên là niềm vui. Nhưng rốt cuộc, sa mạc sẽ không hỏi họ đã uống trà hay ăn thịt. Sa mạc chỉ hỏi: ai còn sống sót đến cuối cùng ." Phi công bật cười, gật đầu, châm thêm điếu thuốc, đôi mắt vẫn nhìn ra ngoài, nơi hai nhóm tiểu thư đối lập đang tận hưởng buổi tối ở In Salah, mỗi người theo cách riêng. — "Đã mười ba ngày rồi. Ta tưởng các cô chỉ là tiểu thư chơi bời, bay trực thăng, thả heo quay. Nhưng hôm nay ta thấy... ánh mắt các cô vẫn sáng. Mệt thì có, nhưng còn hăng hái. Sa mạc đã thử các cô, mà các cô chưa chịu khuất phục." Leen chỉnh lại khăn, nụ cười thoáng kiêu hãnh nhưng giọng thành thật hơn thường lệ: — "Danh hiệu 'người con gái Sahara'... ta sẽ biến thành thực danh. Ta không thể dừng lại ở In Salah." Fatima khoanh tay, nghiêng đầu, nở nụ cười nửa thách thức nửa đồng lòng: — "Còn em thì chẳng cần danh hiệu. Nhưng em muốn đi hết, để khi nhìn lại, biết rằng mình đã sống một phần đời giữa biển cát này." Già làng gật gù, mắt ánh lên sự nể phục thật sự: — "Được. Nếu các cô còn giữ ngọn lửa này thêm bảy ngày nữa, thì không chỉ người Tuareg, mà cả Sahara sẽ khắc tên các cô vào đá. Ta sẽ đi cùng, để làm chứng." Nói rồi, ông quay sang cả đoàn, dõng dạc hô: — "Chuẩn bị lên đường! Cát hôm nay sẽ khó hơn hôm qua. Nhưng caravan này... đã không còn giống caravan lúc xuất phát nữa." Cả bọn hô theo, tiếng cười xen lẫn tiếng hò, lòng phấn chấn. Những bước chân lại bắt đầu in xuống cát nóng, khởi đầu cho chặng mới. Bầu trời còn vương hơisương, nắng chưa gắt, gió sa mạc thổi se lạnh. Sau một đêm nghỉ ngơi tại khu dâncư In Amguel, đoàn caravan lục tục buộc lại yên lạc đà, kiểm tra dây dợ, thùngnước. Ai nấy mắt vẫn thâm quầng, môi khô nứt, nhưng bước chân không hề chùn.