Chương 8
Ngay lúc Hamid cùng phi công chuẩn bị cho đoàn lên trực thăng, già làng bước ra, ánh mắt long trọng. Ông đưa tay ra hiệu, dân làng hò nhau lăn bánh ra hai vật to tướng được phủ kín bằng tấm vải ướt.
Khi tấm phủ được kéo xuống, ai nấy trong đoàn sững người: hai thùng nước khổng lồ, đầy căng, mát lạnh, còn đọng giọt sương bên ngoài.
Trưởng làng mỉm cười, nói:
— "Chúng tôi đã thông báo cho các địa phương lân cận , từ các trại nhỏ đến các ốc đảo gần biên giới, rằng có một đoàn khách quý đang vượt Sahara. Nếu các vị gặp hiểm nguy, xin hãy coi họ là bạn hữu và tiếp cứu. Đây là trách nhiệm của chúng tôi."
Lời ấy rơi xuống, cả làng đồng thanh vỗ tay, tiếng trống đánh rộn ràng như khắc ghi một khế ước vô hình giữa đoàn và dân Sahara.
Viên phi công và Hamid quay sang dân làng vẫy tay tạm biệt. Chiếc trực thăng lại cất cánh trở về lều tạm của nhóm.
Leen và Fatima nghe Hamid kể lại, bật cười đến rưng rưng nước mắt. Trong khoảnh khắc ấy, tiểu thư lộng lẫy cũng chẳng còn khoảng cách với lũ trẻ sa mạc: tất cả chỉ là những kẻ ham vui trước mùi đồ ăn ngon lành.
Trong lều lớn của đoàn, chỉ còn tro đỏ hồng. Fatima ngồi với ba vệ sĩ, vừa nhâm nhi chút nước còn lại, vừa khẽ cười.
Nữ vệ sĩ Faris ôm bụng, lắc đầu:
— "Thi ăn heo quay với hải sản nữa thì chết mất. Chúng ta đâu phải lính cưới buffet!"
Fatima bật cười, gật gù:
— "Ừ, đúng đó. Thi thố kiểu này phí sức, trong khi đường còn dài."
Layla đưa mắt nhìn ra cồn cát tối đen, lộ vẻ âu lo:
— "Sa mạc chưa bắt đầu thật sự đâu. Nếu chúng ta cứ đua nhau ăn no, đến lúc gặp bão gió thì không còn hơi mà chạy."
Fatima khoanh tay, nảy ý:
— "Vậy thì ta đổi luật. Không cần thi giữa đường. Khi nào gần tới đích, nơi biển hiện ra trước mặt... tất cả sẽ cùng chạy. Ai chạm được nước biển trước thì thắng. Như vậy công bằng, và còn giữ sức."
Cả ba vệ sĩ nhìn nhau, rồi gật đầu. Một người bật cười, giọng hóm hỉnh:
— "Nghe cũng hay đấy. Cả bọn rách nát, lết bảy ngày, mà cuối cùng lại tranh nhau chạy như điên xuống biển... đúng là cảnh để đời."
Fatima nhếch môi, ánh mắt lóe sáng trong bóng đêm:
— "Thế mới xứng đáng gọi là chặng cuối Sahara. Không phải ai ăn nhiều nhất, mà ai còn sức lao về phía nước."
Trong lều nhỏ bên cạnh, Leen trở mình, như thể vừa nghe loáng thoáng câu chuyện, khóe môi cong lên, mơ hồ nở nụ cười.
Sau hai ngày rượu thịt ê hề, trực thăng thả buffet ngập mặt, đoàn caravan lọt vào Bordj El Haouasse, sau khi qua cửa khẩu Algeria.
Khi đoàn đặt chân tới Bordj El Haouasse, dân địa phương ra đón. Họ tụ tập ở quảng trường đất nhỏ, vừa mời trà bạc hà vừa kể chuyện tổ tiên:
— "Xưa kia, từ đây từng có caravan chở muối từ Taoudenni, đổi lấy vàng từ Gao, rồi men theo con đường này băng qua núi. Người ngã xuống nhiều lắm, nhưng caravan vẫn nối tiếp caravan."
Sau đó, già làng Tuareg chống gậy, chậm rãi bước lên. Ông ra hiệu cho Leen và Fatima đi theo ra ngoài rìa thị trấn, nơi có một bãi đá sa thạch đỏ loang lổ dưới nắng.
Ông gõ gậy lên vách đá, nói:
— "Đây là dấu tích Sahara."
Trên phiến đá, mờ mịt hiện lên những hình khắc cổ: đàn lạc đà nối thành hàng dài, những người dẫn đoàn đội khăn chống gậy – dáng vẻ chẳng khác gì chính ông bây giờ.
Leen sững người, đưa tay chạm vào, thì thầm:
— "Bao đời đi qua... mà vẫn còn in dấu ở đây."
Fatima cũng cúi nhìn, ngạc nhiên:
— "Không ngờ nơi khô cằn thế này lại lưu giữ được cả lịch sử. Cát thì trôi, nhưng đá thì vẫn kể chuyện."
Già làng mỉm cười nhăn nheo, giọng vang vọng như gió:
— "Cát nuốt người, nhưng đá ghi nhớ. Nếu các cô muốn người ta gọi là con gái của Sahara, thì hãy để chính đá cát này ghi tên mình, không phải chỉ trong miệng kẻ khác."
Câu nói ấy như lời thách thức. Cả đoàn im lặng, chỉ còn gió sa mạc hú dài, và trên nền trời, hai chiếc trực thăng quân sự vừa xuất hiện ở phía chân trời...
Đêm qua, cả đoàn ngủ trong lều vải Tuareg, gió sa mạc thổi hun hút, tiếng trống từ dân làng vẫn vang vọng tới tận khuya. Bụng vẫn còn nặng mùi thịt heo quay và hải sản hôm trước, nhưng sáng ra, khi ánh mặt trời đầu tiên rọi lên vách đá đỏ, không khí đã khác hẳn.
Tiếng lạc đà khịt khịt, dây thừng kéo lạo xạo, bánh xe gỗ cọt kẹt – caravan mới đã được chuẩn bị sẵn. Dân địa phương đã dẫn thêm vài con lạc đà khỏe, chở đầy nước và hành lý, nối hàng dài như chuỗi hạt.
Già làng Tuareg tiến ra, gõ gậy xuống cát, nói như lời chúc phúc:
— "Đêm qua các vị là khách. Từ hôm nay, các vị là người của caravan. Hãy đi như tổ tiên đã đi, để sa mạc ghi nhận."
Leen kéo khăn che mặt, ánh mắt long lanh kiêu hãnh:
— "Nếu người Tuareg đã gọi ta là người con gái của Sahara , ta sẽ để chính cát và đá nơi này làm chứng cho danh hiệu đó."
Fatima thở dài, khoanh tay, giọng nửa đùa nửa thật:
— "Thôi thì em chỉ cầu trời cho caravan này có trạm spa ở cuối đường. Chị làm hoàng hậu xứ nóng thì làm, em thì muốn sống sót thôi."
Cả đoàn bật cười, tiếng cười át đi mệt mỏi. Trường siết chặt quai balo, tự nhủ:
— "Hôm nay chính thức ghi dấu: người Việt đầu tiên cưỡi lạc đà vượt Sahara, năm 2025."
Khi mặt trời lên cao, caravan cất bước. Từng bước chân lạc đà lún sâu trong cát , nối dài bất tận, để lại sau lưng Bordj El Haouasse bé nhỏ. Gió thổi tung khăn, tiếng chuông lạc đà lan xa – một chặng mới đã mở ra, nơi bi tráng và hiểm nguy đang chờ đón.
Sau khi rời Bordj El Haouasse, đoàn bắt đầu tiến sâu vào vùng đất khô cằn phía nam. Cát lún dần, đường đi trở nên gập ghềnh, từng bước lạc đà nặng trĩu. Nắng trưa hắt xuống, gió nóng thổi dọc triền sa mạc như đốt cháy cả tầm nhìn.
Hamid chống gậy nhìn quanh, lau mồ hôi:
— "Nếu đi tiếp kiểu này, e là đàn lạc đà chịu không nổi nữa đâu."
Leen nhếch môi, rút ra tờ hợp đồng đã ký sẵn từ Dubai:
— "Không cần cố thêm. Trực thăng Mi-26 của tôi đang tới phối hợp, sẽ cẩu toàn bộ caravan bay thẳng đến In Amguel, rút ngắn lộ trình khoảng 450km, từ đó ta đi bộ tiếp đến In Salah."
Fatima trố mắt:
— "Caravan mà cũng bay à? Chắc mấy con lạc đà sắp được ghi tên vào lịch sử hàng không rồi đó."
Chiếc Mi-26 khổng lồ gầm rú cùng trực thăng của Leen phụ trách cẩu caravan qua núi, bụng mở móc cáp thép thả xuống. Người Tuareg địa phương phụ buộc từng con lạc đà vào lưới hàng khổng lồ:
Mỗi con lạc đà bị bịt mắt, chân buộc nhẹ để không vùng vẫy. Hành lý, thùng nước, đồ ăn được xếp gọn vào các lưới riêng. Người trong đoàn thì... leo luôn vào trong lưới, thắt dây an toàn tạm bợ, ôm chặt lấy dây thừng.
Hamid vừa buộc dây vừa cười hô hố:
— "Đây không còn là caravan nữa, mà là hàng treo ngoài trời. Ai mà sống sót qua vụ này, chắc được cấp bằng phi công danh dự!"
Trường mặt tái xanh, run bần bật:
— "Em... em thà chui vô bụng trực thăng. Nhưng thôi, thử thách thì thử thách. Người Việt Nam đầu tiên cưỡi lạc đà bay 700km... nghe cũng chất."
Fatima hất tóc, ngồi phịch xuống bên cạnh Leen, thản nhiên:
— "Người ta đi du lịch chọn ghế hạng thương gia, còn tụi mình chọn ghế... lưới bay. Netflix chắc thích lắm."
Leen nhếch môi, kéo khăn trùm mặt, ngồi kiêu hãnh ở giữa, giọng chảnh chọe:
— "Chúng ta không cần an toàn. Chúng ta cần danh hiệu, người con gái Sahara là phải phải chơi lớn, không ngồi trực thăng. Sa mạc sẽ nhớ đến Flying Caravan , không nhớ những kẻ ngồi máy lạnh."
Ngay sau đó, tiếng "cạch!" vang lên. Cáp căng, lưới rung bần bật. Toàn bộ caravan – người, lạc đà, hành lý – được nhấc bổng lên không trung, treo lủng lẳng dưới bụng trực thăng.
Cả đoàn đồng loạt hét toáng, nửa kinh hoàng, nửa phấn khích. Phía dưới, dân Bordj El Haouasse ngửa cổ hò reo:
— "Lạc đà bay! Caravan biết bay rồi!"
Giờ đầu tiên (0h – 30h)
Ai nấy còn hào hứng. Fatima cầm điện thoại quay clip, hét át tiếng động cơ:
— " Flying Caravan! Một triệu view chắc chắn!"
Trường giơ ngón cái, cười gượng:
— "Người Việt đầu tiên cưỡi lạc đà bay. Bà con ơi, tin không?!"
Một con lạc đà trong lưới kêu "è è" liên tục. Hamid vỗ vỗ, cười hô hố:
— "Im nào! Từ giờ mày là AirCamel 03 !"
45 phút sau. Gió sa mạc thổi rát mặt, ai cũng lắc lư như ngồi tàu lượn. Samir ôm bụng:
— "Ôi trời... em say máy bay... cả đời em đi bảo vệ tiểu thư, chưa bao giờ ngồi lạc đà... bay."
Fatima vẫn còn sức chọc:
— "Thôi ráng đi, biết đâu clip này được Netflix mua."
Tên hầu (đang ôm chặt dây, mặt tái mét) rên rỉ:
— "Nếu Netflix mua... xin để tôi đóng vai quần chúng thôi, đừng bắt tôi... bay nữa!"
Kadin thì cười gằn, tóc rối tung trong gió, hét lớn:
— "Nếu đã lên phim, nhớ ghi rõ Vai Kadin – người đàn ông đầu tiên... uống say trên lạc đà bay! "
Cả bọn dù mệt cũng bật cười khanh khách, tiếng cười hòa lẫn với tiếng động cơ, như thể đang say men rượu và gió sa mạc.
Hơn một giờ sau.
Không khí bớt náo loạn, ai nấy phờ phạc. Leen rút gương soi lại son, thản nhiên:
— "Dù bay ba tiếng, ta vẫn phải đẹp."
Trường gục đầu, thì thào:
— "Em không muốn làm anh hùng nữa... cho em xuống đi bộ cũng được."
Hamid vẫn còn cười, nhưng giọng khản đặc:
— "Ngày xưa caravan mất tháng trời, chúng ta mất... một bữa ngủ trưa."
Gió rít hun hút qua tai, hai trực thăng khổng lồ gầm vang, cáp thép kéo căng như dây đàn. Dưới chân, cả khu Ahaggar National Park trải dài như một bức tường khổng lồ, uốn lượn vô tận giữa biển cát vàng rực. Những khe núi tối om như miệng quái thú, trong khi những tảng đá đỏ sẫm cháy lên dưới ánh mặt trời trưa.
Từ độ cao gần ngàn mét, Sahara mở ra trọn vẹn: cát, đá, và trời – không biên giới, không giới hạn, chỉ hùng vĩ và lạnh lẽo.