Logo

Sa Đec's Life

Little City of Love — 愛之小城

Chương 3

Cô quay lưng bước vào phòng làm việc riêng, nơi treo bằng tốt nghiệp Georgetown – Doha, và một khung ảnh chụp ngày bảo vệ luận văn: "Quản lý tài nguyên nước ở vùng Vịnh: Thách thức và cơ hội." Leen mỉm cười, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên tia bất mãn khó giấu. Dù có học, có năng lực, có vị trí trong tập đoàn, cô vẫn biết rằng với cha mình, tất cả những điều ấy không đủ để ngăn một cuộc hôn sự sắp đặt. Leen hồi tưởng lại, ba năm trước. Một buổi tiệc Trung Đông xa hoa ở sảnh Emirates Palace, Abu Dhabi. Giữa tiếng đàn oud vang lên dìu dặt giữa hương trầm và rượu không cồn. Các quý ông khoác áo choàng trắng, các tiểu thư lộng lẫy trong lụa satin, từng nhóm nhỏ nói chuyện về cổ phần, dầu mỏ, và dự án ở vùng vịnh. Leen Khalida Al-Marsi khi ấy mới hai mươi lăm tuổi, vừa trở về từ London, đi cùng đoàn của cha. Nàng chỉ định đứng nép bên bàn tiệc, nghe qua vài câu chào hỏi, thì bắt gặp Raza, phi công khách mời của hãng hàng không hoàng gia, đang đứng lặng ở góc sảnh. Anh không nói nhiều, chỉ cúi đầu chào, ánh mắt sâu, buồn và tĩnh như trời đêm ngoài sa mạc. Khoảnh khắc ấy, nàng không hiểu vì sao lại thấy tim khẽ chao. Giữa những lời chúc tụng rộn rã, Leen bỗng chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim mình. Nàng khẽ thở dài, ánh mắt lạc đi: — "Raza... Giờ này... anh đang ở đâu? Nếu biết chuyện, chắc anh giận thay cho em mất thôi." Một thoáng mơ hồ thoáng qua, nhưng rồi Leen siết chặt nắm tay, xóa ngay hình ảnh ấy khỏi tâm trí. Giờ đây, nàng chỉ còn lại quyết tâm: sẽ tự mình quyết định cuộc đời mình. Chiếc SUV màu trắng dừng lại trước cổng nhà đất nung của Bakari. Đèn pha quét ngang, bụi cát tung mờ. Hamid đã đứng chờ sẵn, tươi cười chào đón. "À, có định vị nên ta biết chắc xe này! Chào mừng Sheikha Leen và... cậu bạn đồng hành." Leen mở cửa bước xuống, khăn choàng trùm nửa mặt. Trường theo sau, xách vali, còn hai vệ sĩ lặng lẽ đi bên. Tổng cộng chỉ bốn người – đoàn nhỏ gọn, để khỏi lọt vào tầm mắt Sheikh Khalid ở Doha. Trường nhăn nhó, nhìn quanh vùng sa mạc tối om, giọng thấp hẳn xuống: "Chị ơi, đi dài ngày kiểu này công ty bị đuổi em chắc luôn..." Leen liếc sang: "Yên tâm. Đuổi thì vào làm cho chị. Al-Marsi Group và cả Blue Crescent Enterprises còn nhiều ghế trống." Trường im lặng, tim đập nhanh hơn, cố giấu nụ cười ngốc nghếch. Hamid tò mò hỏi: "Ủa, mà sao đây lại là người Việt? Anh cứ tưởng Leen toàn giao du với tài phiệt." Trường đáp ngượng nghịu bằng tiếng Ả rập: "Thì... em với chị Leen tập thể hình cùng một chỗ. Lúc đó em chỉ bắt chuyện làm quen thôi, ai ngờ..." Leen chen ngang: "Ai ngờ giờ thành đồng bọn bỏ trốn." Hamid cười sảng khoái: "Được rồi! Đêm nay đừng lo. Anh đã chuẩn bị sẵn một cái inn nhỏ gần đây rồi. Công nương cứ yên tâm nghỉ ngơi, mai hẵng tính chuyện vui khác." Nói rồi, Hamid dẫn cả nhóm đi, sau lưng là cánh cửa gỗ của nhà Bakari mở ra, ánh đèn dầu hắt vàng cả một góc sân sa mạc. Chiếc Jeep dừng trước một Inn xập xệ ven ốc đảo, bụi cát bám đầy cửa sổ. Anh họ của Hamid, một gã đàn ông rắn rỏi, dẫn cả nhóm vào. Bên trong, ánh đèn vàng leo lét. Leen cau mày: nơi này khác xa những resort dát vàng mà cô quen thuộc. Nhưng điều khiến cô kinh hãi thật sự là... trong phòng tắm, chiếc bồn gỗ chỉ đầy một nửa nước, vừa đủ rửa mặt chứ chưa nói đến tắm. Leen thì thào, giọng đầy phẫn nộ: "Đây... đây mà gọi là tắm à? " Trường liếc nhìn, lắc đầu cười gượng: "Thôi chị ơi, gọi là "tắm tượng trưng" thôi, cho nó có mùi xà bông là được. " Leen mặt tái đi, còn hai vệ sĩ đứng ngây ra, chẳng biết nói gì. Đúng lúc ấy, Hamid xuất hiện, nghe tin liền giận dữ. Anh xông vào quầy tiếp tân, quát lớn: "Ở Ein Gedi, khách của tôi mà phải chịu cảnh này sao? Một ốc đảo mà lại nhỏ giọt nước như kẻ ăn xin! " Người chủ Inn cười gượng, nói rằng hạn hán, nước khan hiếm, chỉ phân phối được từng ấy. Nhưng Hamid rút hầu bao, hai trăm dinar xuống bàn: "Tiền đây! Ta không mặc cả. Mở vòi lớn hết cỡ cho khách của ta. " Thế là, sau vài cái gật đầu, tiếng rào rào vang lên. Nước được dẫn từ bồn dự trữ vào. Bồn tắm vốn khô cạn phút chốc dâng đầy, hơi nước bốc lên như sương. Leen thở phào, đôi mắt sáng lên: "Ít ra... cũng có thể gọi là sa mạc xa hoa. " Trường khúc khích: "Xa hoa thì xa hoa thật, nhưng kiểu này chắc Inn này mất nước cả tuần tới. " Mặt trời mới nhô lên, nắng vàng rắc xuống khu chợ nhỏ ven ốc đảo. Leen, trong chiếc áo choàng mỏng, bước ra cùng Hamid và ông anh họ Bakari. Họ chọn một quán bình dân: bàn gỗ xiêu vẹo, ghế ọp ẹp, xung quanh là mùi thịt nướng, bánh mì phẳng và cà phê đen. Leen ngồi xuống, nhìn mâm đồ ăn: vài miếng bánh nhỏ, một đĩa ôliu, và ly cà phê... bé tí xíu. Leen chau mày, giọng đầy thất vọng: "Đây... gọi là bữa sáng sao? Thức ăn gì ít xịu, cà phê thì chẳng đủ ướt môi! " Baraki nhún vai: "Ở sa mạc, thế này là sang lắm rồi, thưa tiểu thư. " Trường vừa định xen vào thì... Hamid mặt đỏ phừng phừng, gầm lên như sấm nổ: "Mau phục vụ tiểu thư!!! " Cả chợ giật mình. Các gã bán hàng hốt hoảng, phụ nữ vội che mặt, lạc đà đứng gần cũng ngơ ngác kêu "grừừư". Trong vòng chưa đầy 1 phút, đồ ăn từ tứ phía tuôn đến như bão: Một khay bánh mì phẳng, đĩa cừu nướng bốc khói, tháp chà là và hạnh nhân, bên cạnh cà phê đen, trà bạc hà và bình sữa lạc đà đặt trên chiếc bàn gỗ ọp ẹp. Người phục vụ cung kính: "Dạ tiểu thư, thức ăn trong tuần của cả làng đây ạ!" Leen ngơ ngác, mắt tròn xoe: "...Ta chỉ than thở thôi, đâu ngờ cả chợ mang đồ đến như thế này... " Trường ngồi bên bụm miệng cười: "Em nghĩ chị vừa phát minh ra... "dịch vụ giao hàng 5 giây thần tốc Ein Gedi". " Hamid thì vung tay, mặt đỏ gay nhưng giọng đắc thắng: "Khách cũ của ta, không được phép đói! " Ăn xong, không có việc gì làm, Leen nảy ý tưởng: — Đi, ta muốn chụp vài bức ảnh. Thế là cô lôi Trường cùng hai vệ sĩ, cả nhóm cưỡi lạc đà vòng quanh ốc đảo. Họ dừng lại bên hồ nước xanh, Trường cười gượng ôm lưng lạc đà, Leen thì tạo dáng kiêu sa dưới ánh mặt trời. Vệ sĩ Samir cẩn thận chỉnh góc máy, còn Omar thì xách vali đạo cụ, đến cả chai nước cũng được bày vào khung hình. Click! Click! Một loạt ảnh đăng lên Facebook: "Ein Gedi – beauty never dries". Tư gia của nhà Sharjahi ở Ajman rộng như một tòa lâu đài; sân cát lát đá cẩm thạch, hàng cọ dọc lối vào rung nhẹ trong nắng sớm. Trước cổng, chiếc trực thăng bạc đỗ sẵn, gió từ cánh quạt làm tung tà áo choàng trắng của Sheikh Sayyid Al-Sharjahi. Ông quay lại, nhìn con gái đang đứng nghiêm bên bậc thềm, giọng nghiêm mà không gắt: "Fatima, ở nhà trông nom cho đàng hoàng. Không đi chơi lêu lổng nữa. Cha tha cho con vụ Ein Gedi lần này, đừng để cha nghe thêm điều gì tương tự." Fatima mím môi, rồi ngẩng lên, nũng nịu nói: "Cha ơi, con chỉ chụp vài bức hình thôi mà. Ở nhà suốt thì buồn lắm..." Sayyid khẽ thở dài, ánh mắt bất lực, đưa tay xoa nhẹ lên tóc nàng: "Con bé này đúng là đứa không chịu ngồi yên." Ông bước lên bậc thang, nói thêm khi chuẩn bị lên trực thăng: "Khalida vừa phát hiện một mỏ dầu mới ở Sebha. Chuyện này tuyệt đối cơ mật, nên cả bảy thành viên BCE đều phải sang nhà anh ấy họp riêng, tránh tai mắt báo chí." Fatima gật đầu ngoan ngoãn, nhưng trong ánh nhìn thoáng lóe chút tinh nghịch — cái kiểu khiến Sayyid vừa đi vừa lắc đầu, biết chắc con gái mình chẳng bao giờ thật sự "ở yên trong nhà". Sayyid bước lên trực thăng, cửa đóng lại, cánh quạt cuộn gió tung cát. Khi tiếng động cơ dần xa, nàng mới quay người, gót giày khẽ dội xuống nền đá lạnh, đi thẳng vào đại sảnh — nơi màn hình điện thoại vừa sáng lên với bài đăng mới của Leen Khalida Al-Marsi. Căn phòng mát lạnh hương trầm. Fatima ngồi xuống sofa, mở điện thoại. Màn hình sáng lên — bài đăng mới của Leen hiện ngay đầu bảng. Đôi mắt Fatima nheo lại. — "Hừm... Leen lại tạo trend tắm ao nữa sao?" Kadin Jamil Al-Marsi, cậu em họ của Leen, đang ngồi kè kè bên cạnh, lập tức thò đầu vào màn hình, cười khoái chí: "Em yêu, em nhìn đi, chị Leen chụp ở đúng hồ Awbari đấy! Hay là mình cũng qua đó, đăng một bộ hình cho thiên hạ biết ai đẳng cấp hơn?" Fatima khẽ xoay ly trà bạc hà, giọng dè dặt: "Nhưng... chỗ ấy chúng ta đến được sao?" Hai nữ vệ sĩ đứng gần đó đồng loạt đáp. Layla nghiêm giọng: "Tiểu thư, tôi biết chính xác nơi đó. Hồ Awbari, nơi làng của bà dì tôi." Fatima gật đầu, mắt lóe lên ánh quyết tâm: "Nếu Leen đến được, ta càng không thể kém. Chuẩn bị lạc đà. Nếu cô ta muốn làm "trend nước hồ Awbari"... ta sẽ khiến cả sa mạc nhắc tên Fatima trước tiên." Kadin vỗ tay rào rào, giọng hứng khởi: "Đúng rồi! Em yêu mà chụp bộ "Awbari phiên bản siêu sang", thì Leen chỉ đáng bơi ở hồ làng thôi!" Từ phía sau, Rashid, tên hầu người gầy, giọng the thé vang lên: "Sheikh đi rồi, tiểu thư... định quậy thật à?" Tariq Al-Sharjahi, em trai Fatima, mới hai mươi tuổi, từ cầu thang bước xuống, cười khẽ: "Chị Hai cứ đi đi, để em với mẹ ở nhà. Nhưng phải mang theo Faris và Layla — hai người đó mới đủ sức cản chị khi chị nổi hứng." Fatima liếc cậu em, nửa cười nửa thách thức: "Em lo cho chị nhiều quá rồi đấy, Tariq. Nhưng được, chị sẽ mang họ đi... để chứng kiến chị thắng." Tư gia Sharjahi nằm ở rìaAjman, nơi ranh giới giữa phố và sa mạc chỉ là một dải cát mỏng. Trưa, nắng nhưthép lỏng tràn xuống, phản chiếu lóa mắt trên mái vòm trắng và mặt kính nhữngbiệt thự quanh vùng. Xa xa, con đường nhựa run rẩy trong hơi nóng, cong như mộtdải lụa đen bị nung đỏ — dấu hiệu rõ ràng rằng chuyến đi sắp tới của tiểu thưFatima khó mà êm đềm.