Logo

Sa Đec's Life

Little City of Love — 愛之小城

Chương 2

Cùng thời gian này, tại Awbari thuộc Libya – Trung Đông. Chiều đỏ lửa, đoàn xe bụi phủ lao qua biển cát, dừng lại trước một cụm chà là xanh tươi – Awbari, ốc đảo hiếm hoi giữa miền sa mạc Lybia. Hamid bước xuống, khăn trắng vắt vai. Ngay trước cổng, chủ ốc đảo – một người đàn ông râu hoa râm, dáng bệ vệ – đã đứng chờ. Ông mặc áo choàng thêu viền bạc, bên cạnh có vài thanh niên trẻ mặc lễ phục. Vừa thấy Hamid, ông tiến lên, giang tay ôm chầm lấy: "Hamid! Chú em đến rồi! Từ sáng ta đã chờ em. Mai là ngày trọng đại – lễ cưới của con gái ta – có em ở đây thì thật đủ đầy phúc lộc." Hamid bật cười, vỗ mạnh lên vai người anh họ: "Anh Bakari, em không thể vắng mặt trong ngày này. Sa mạc rộng thế nào, nhưng máu mủ thì vẫn kéo nhau về. Đám cưới của con anh cũng như của chính gia đình em vậy." Dân làng vỗ tay reo hò, trống da trỗi nhịp rộn rã. Xa xa, những tấm bạt lớn căng lên, dưới đó bàn tiệc cưới bày đầy thịt cừu nướng, bánh mì dẹt, chà là ngọt lịm và ấm trà bạc hà nghi ngút khói. Hamid ngẩng mặt nhìn bầu trời hoàng hôn, ánh mắt ánh lên niềm vui xen chút tự hào. Lần này anh không đến để làm trò xa hoa hay thương thuyết, mà là để chung vui với máu mủ ruột rà, ngay giữa trái tim sa mạc khắc nghiệt. Mặt trời vừa lặn, gió sa mạc thổi lạnh. Hamid được mời vào căn nhà đất nung đơn sơ của ông chủ ốc đảo – Bakari, anh họ của anh. Bakari là người đàn ông da ngăm, râu lốm đốm bạc, ánh mắt hiền nhưng hằn dấu khắc khổ. Bakari đưa ra Hamid góc nhà, nơi đặt sẵn một thau nước nhỏ chỉ bằng cái nón lá úp ngữa. Bakari nói, giọng áy náy: "Hamid, chỗ này là phần dành riêng cho chú tắm rửa." Hamid cúi nhìn thau nước, bật cười khà khà: "Ít thế này mà cũng gọi là tắm à? Ở Ein Gedi em từng sống, ốc đảo đó nước phủ phê, có thiếu đâu! Người ta tắm hồ bơi còn dư!" Bakari thở dài, giọng trầm lại: "Hamid à, đây là Sahara. Một năm trời mưa được vài bận. Nước ngầm thì nằm sâu mấy trăm mét, bơm lên một gáo cũng tốn dầu, tốn sức. Cái thau nhỏ này là công sức cả làng mới gom được. Chúng tôi phải để dành cho uống, nấu ăn, cho bầy lạc đà... Còn tắm thì chỉ tượng trưng thôi." Ông nhìn thẳng vào mắt Hamid, bàn tay chai sạn đặt lên vai: "Em từng ở Ein Gedi thì biết. Nơi đó có sông Jordan, có Biển Chết, hệ thống bơm dẫn khắp vùng. Ở đó nước như chợ, chẳng ai thiếu. Nhưng ở đây... mỗi giọt nước là vàng thật sự." Hamid im lặng một lúc, rồi vốc lên một ít nước trong thau, xoa mặt một cái. Anh bật cười: "Ừ thì cũng là tắm. Nhưng nói thật, tôi mà mở cái dịch vụ tắm thu tiền thả cửa ở đây, chắc anh sẽ là người đầu tiên lôi tôi ra chửi mất!" Bakari cũng cười, tiếng cười xen lẫn nỗi buồn, vang trong căn nhà đất nhỏ, hòa vào gió sa mạc đêm, khô hanh nhưng ấm tình ruột thịt. Khi màn đêm buông xuống, cả ốc đảo sáng rực đèn dầu và ánh lửa. Những cây chà là treo đầy dây vải màu, trống da darbuka dồn dập vang lên. Cả làng đã tập trung đông nghẹt quanh sân đất rộng. Con gái của Bakari, tên Mariam, hôm nay mặc áo cưới trắng thêu chỉ bạc, khăn trùm đầu lấp lánh cườm. Nụ cười rạng rỡ của nàng sáng bừng dưới ánh lửa. Bước đi e lệ, Mariam được các thiếu nữ trong làng dìu ra giữa sân, nơi chú rể chờ sẵn trong áo choàng truyền thống. Giữa tiệc cưới rộn ràng ở ốc đảo Awbari, khi nhạc darbuka dồn dập, Hamid được mời lên trao quà. Cả làng nín thở chờ xem "ông chú từ Ein Gedi" sẽ làm gì. Hamid vỗ tay, ra hiệu cho mấy trai làng khiêng vào: Hai chum nước ngầm trong vắt, niêm phong bằng nắp gỗ, đặt giữa sân như của báu. Năm con dê béo tròn, buộc nơ đỏ, kêu be be làm mọi người bật cười. Và cuối cùng, Hamid móc từ áo choàng ra một phong bì dày cộm, bên trong là $1.000 tiền mặt. Anh giơ cao phong bì, cười rổn rảng: – "Mariam, cháu gái của chú! Đây là quà cưới từ chú: nước để nhớ ốc đảo, dê để nhớ sa mạc, và tiền để cháu nhớ... chú giàu hơn người ta! Chú không đổi ra SYP để tiền Đô-La cho cháu xài gì thì xài" Cả làng ồ lên, vừa choáng vừa khoái, vỗ tay rầm rầm. Mariam đỏ mặt, cúi đầu cảm ơn, váy cưới trắng rung khẽ. _ "Dạ, cháu cảm ơn chú!: Bakari, anh họ của Hamid, cũng bật cười, vỗ vai: – "Chú em đúng là chịu chơi, cho quà vừa thiết thực vừa... lố lăng hết mức." Hamid thì chỉ nhún vai, cười ngạo nghễ, dầu thơm phảng phất, đúng chất ông chú hào phóng của sa mạc, nheo mắt nhìn Mariam khoác tay chú rể Trung Đông lịch lãm ra chào khách. Rồi ông nâng ly, trịnh trọng tuyên bố trước toàn thể thực khách: "Của hồi môn cho con gái tôi chỉ là ít tiền mặt và một căn hộ mặt tiền gần pháo đài Sebha Castle, tại thị trấn Sebha. Vậy là đủ để bắt đầu một đời sống tử tế, không cần phô trương." Tiếng vỗ tay vang lên rộn rã. Mariam bước tới, nắm tay vị hôn phu — con rể tương lai của Bakari — cùng cúi chào mọi người. Ánh đèn vàng phản chiếu lên nụ cười rạng rỡ của đôi trẻ, còn Bakari chỉ đứng sau, ánh mắt pha lẫn tự hào và an nhiên giữa tiếng nhạc sa mạc dìu dặt. *** Nắng sớm rực rỡ trải vàng lên hàng chà là. Tiệc cưới vừa tan, cả làng còn đang dọn dẹp thì đã nghe tiếng Hamid vỗ tay cái bốp giữa sân. Hamid đứng cạnh Bakari giọng oang oang: "Hôm qua cưới vui rồi, hôm nay cho em thêm cái vui! Đã tới đây thì phải có một suất tắm thả cửa mới xứng chứ, anh họ ạ!" Mọi người quay lại nhìn, bán tín bán nghi. Bakari chau mày, khoanh tay: "Tắm... thả ga? Ở đây nước uống còn chẳng đủ, em lại đòi tắm thỏa thích?" Hamid bá vai Bakari, năn nỉ xen lẫn cợt nhả: – "Hôm nay em cao hứng, đừng cản. Cho em một hôm thôi. Kêu người hầu chuẩn bị nước nôi cho em nhé. Coi như khuyến mãi cho... ông chú giàu có từ Ein Gedi!" Thanh niên kéo bạt ra, căng thành một hồ nước tạm giữa sân. Các thiếu nữ bê từng chum nước ngầm đổ vào, lách tách quý như rót vàng. Có kẻ còn khệ nệ bưng sữa lạc đà pha loãng, Hamid hét: "Đổ hết đi! Phải cho thiên hạ biết Awbari cũng có... resort!" Hamid bước xuống hồ, dang tay như quốc vương, ngẩng mặt hít gió. Hai nữ hầu quỳ xuống, đồng thanh: "Tiện nữ xin mời Chủ công tắm gội." Một cô gội đầu bằng dầu ôliu, một cô kỳ lưng bằng khăn mềm. Hamid lim dim, rên khe khẽ: "Đúng rồi, chà mạnh chút nữa, chỗ đó ta ngứa cả tuần nay!" Trẻ con xúm quanh, mắt tròn xoe, cười khúc khích. Các bà già lắc đầu, thở dài: "Trời ơi, nước cho cả làng một ngày, nó xài hết trong một buổi sáng." Nhưng không ai giận lâu: không khí nhờ Hamid lại thêm rộn ràng. Bakari đứng chống nạnh, vừa tức vừa buồn cười, lẩm bẩm: "Có chú em này thì ốc đảo nổi tiếng thật... nhưng mai mốt chắc phải khoan thêm ba cái giếng nữa mất thôi." Hamid vừa bước khỏi hồ tắm đặc biệt của Bakari dành cho anh, người thơm lừng dầu ôliu, cười khoái trá, râu ria rung rung. Dân làng còn xúm lại hứng nước thừa tưới cây, cho lạc đà uống. Anh ngửa mặt nhìn trăng, bật cười sảng khoái: "Đúng là sống ở sa mạc cũng có thể vui như vua chúa!" Trở lại Qatar, trong biệt thự nhà họ Al-Marsi ở Doha, ánh đèn pha lê hắt lên gương mặt Leen đang đỏ bừng vì giận. Cha nàng, Sheikh Khalida Al-Marsi, ngồi trên ghế gỗ mun, tay cầm gậy, giọng vừa nghiêm vừa nặng nề: "Mẹ con mất sớm, nên con càng phải nghe cha. Lần trước con tự ý bay từ Iraq đến tận Taklamakan suốt một tháng trời, với cái thằng phi công Iran đó, cha đã không ưa rồi. Giờ đến tuổi thì phải yên bề gia thất." Ông ngừng lại, mắt nhìn xa qua khung cửa, rồi hạ giọng: "Đằng ấy là người đứng tuổi, chú rể mới năm mươi mấy, vẫn còn thanh xuân. Họ nhà Al-Sabah giàu có, thế lực nhất nhì Kuwait... Con không được cãi." Sheikh Khalida đặt gậy xuống, thở dài. Khi cất tiếng, giọng ông trầm hơn, pha chút bất lực của người cha đã dằn lòng nhiều lần: "Leen... Cha đã bỏ qua cho con vụ tắm hồ nhân tạo, lại còn kéo cả đám đi ngủ lều ở Biển Chết. Con biết không, chuyện đó lan ra ngoài, mất hết thể diện nhà ta. Bên Sharjah, thằng Kadin và bọn trẻ cũng bắt chước, bay qua chụp hình hùa theo... Thật đáng xấu hổ." Ánh mắt ông nhìn thẳng vào con gái, nghiêm khắc nhưng chất chứa nỗi mỏi mệt: "Con là tiểu thư nhà Al-Marsi, không phải kẻ phiêu bạt rong chơi. Mỗi hành động của con là tiếng tăm của cả dòng họ — và là danh dự của cha." Leen cắn môi, mắt đỏ hoe, tay nắm chặt chiếc nhẫn trên bàn. Cái giọng nhẹ đi của cha không khiến nàng nguôi, mà càng như kim chích thẳng vào tự ái. Nàng bật dậy, hất tóc, giọng nghẹn: "Thể diện gì chứ, nếu con phải đánh đổi bằng cả đời mình?" Rồi quay ngoắt, chạy lên lầu, đóng ập cửa phòng, để lại Khalida ngồi lặng, bàn tay siết chặt gậy, râu bạc rung lên theo nhịp thở nặng nề. Leen đóng sập cửa phòng, ngả người xuống giường, nước mắt lăn dài. Nàng vùi mặt vào gối, tức tưởi: "Ép gả cho một ông già 65 tuổi... thế là sao chứ? Mình đâu phải món đồ trao đổi..." Điện thoại chợt lóe sáng. Leen bấm gọi cho Hamid, giọng hạ thấp: "Hamid? Cho tôi hỏi Bennu ở Luxor giờ đang làm gì, sao tôi không liên lạc được với cô ấy?" Trên màn hình điện thoại của Leen, hình ảnh rung lắc vì tín hiệu sa mạc. Hamid hiện ra, mình trần, khăn choàng quấn hờ, bước đi trong ánh đèn dầu như một vị hoàng đế sa mạc. Sau lưng anh, mấy trai làng đang loay hoay giữ những ống vòi sen tự chế, nước phun xịt xịt tung tóe, bắn ra cả ngoài khung hình. Tiếng trống da, tiếng cười hò reo ầm ĩ, dân làng vỗ tay cổ vũ như xem lễ hội. Hamid vỗ ngực, cười khoái trá, giọng vang qua loa điện thoại: "Haha, cô hỏi trúng lúc rồi! Tôi đang hưởng thụ ở nhà bà con bên Awbari đây, Ein Gedi giao cho thằng Yusuf trông coi rồi. Ở đây nhạc có, tiệc có, nước thì phun như mưa! Đúng là vui như mở hội! Nếu muốn phiêu lưu thì qua đây một chuyến, tôi sẽ đón cho. Sa mạc này đang vui hơn cung điện nhà cô mấy lần!" Leen ngồi trong phòng kín tại Doha, ánh đèn pha lê chiếu lên gương mặt nàng. Nàng siết chặt điện thoại, mắt lóe sáng quen thuộc – máu phiêu lưu lại nổi lên. Nàng nghiêng đầu, nói khẽ mà dứt khoát: "Awbari sao...? Vậy thì tôi phải đi thôi!" Nàng bật dậy, nhấc máy gọicho Trường, giọng gấp nhưng đầy quyết tâm: "Trường, chị chán ngán cái biệt thự này rồi. Chuẩn bị đi, mai ta sẽ sangAwbari một chuyến... cho bõ ghét!"