
? Lời giới thiệu
Sau khi rời bỏ những ngày tháng hỗn loạn ở ốc đảo, đoàn nhân vật tiếp tục cuộc hành trình qua dải cát cháy bỏng để tìm đến chân trời mới. Season II: NƯỚC mở ra trong bối cảnh khát vọng, toan tính và cả những vết thương lòng vẫn chưa kịp khép.
Leen – tiểu thư tràn đầy kiêu hãnh và bất kham – tiếp tục đối mặt với sự sắp đặt khắc nghiệt của gia tộc, đồng thời nuôi trong mình khát vọng tự do. Fatima – người bạn đồng hành nhiều duyên nợ. Trường, Hamid, Bennu, cùng những nhân vật khác, mỗi người đều bị cuốn vào vòng xoáy quyết định giữa tình thân, danh dự và sinh tồn.
Câu chuyện lần này đưa người đọc từ những ốc đảo xanh mướt đến El Khabta, nơi đoàn người cuối cùng chạm vào biển rộng – điểm kết cho một hành trình nhưng đồng thời mở ra những thử thách mới. Đặc biệt, sự xuất hiện của Sheikh Khalid và Aten báo hiệu những bước ngoặt bất ngờ, khi niềm vui đoàn tụ đi kèm với bí mật về một sinh linh đang tượng hình trong bụng Bennu.
Trọn bộ Season II: NƯỚC mang sắc thái vừa khốc liệt vừa thơ mộng – là tiếng vọng của khát khao được uống một ngụm nước tinh khiết, nhưng cũng là lời nhắc nhở về cái giá của quyền lực và tình yêu trên sa mạc.
Để cảm nhận trọn vẹn nhịp điệu và tầng sâu của hành trình, độc giả nên bắt đầu từ Season I: ỐC ĐẢO. Những mối quan hệ đan xen, những mầm mống xung đột và tình cảm nơi khởi nguồn sẽ soi sáng cho từng quyết định, từng giọt nước mắt và nụ cười trong Season II .
Chương 1
Đêm ấy, cả Sharjah rực sáng. Dọc bờ vịnh, những chùm đèn laser chiếu lên trời cao, biến bữa tiệc dầu mỏ thường niên thành một vũ hội lộng lẫy. Âm nhạc phương Tây xen nhạc Ả Rập, bàn tiệc bày đầy vàng ròng dát cạnh ly rượu, cừu quay và hải sản nhập khẩu từ Địa Trung Hải.
Cửa Rolls-Royce Phantom mạ vàng mở ra, bước xuống là Fatima Sayyid Al-Sharjahi. Nàng khoác váy dạ hội ánh kim, cổ cao sang trọng, ánh đèn chụp xuống như dành riêng cho một minh tinh. Hai vệ sĩ nữ lặng lẽ đi sau, áo vest ôm dáng, ánh mắt sắc lạnh. Tên sai vặt khệ nệ ôm theo giỏ Hermès, bước lùi lại đầy kính cẩn.
Fatima không cần làm gì nhiều; chỉ một nụ cười khẽ, cả khán phòng đã ngoái nhìn. Nàng điềm nhiên nâng ly, trò chuyện cùng các tài phiệt dầu mỏ như thể sinh ra đã ngồi giữa ngai vàng.
Giữa lúc ấy, tiếng ồn ào khác vang lên ở đầu sảnh. Một chuyên cơ vừa đáp xuống, đưa đến gia đình từ Qatar: Leen Khalida Al-Marsi, tiểu thư kiêu kỳ.
Leen bước vào sảnh với váy trắng lụa mềm, tóc búi cao, ánh nhìn sắc lạnh quét một vòng – không hề bị lu mờ trước Fatima, dù người ta đã bàn tán về "công chúa Sharjah" từ đầu đêm.
Ánh mắt hai tiểu thư chạm nhau thoáng qua. Một cái nhìn ngắn ngủi thôi, nhưng giống như vệt lửa xẹt qua dầu – báo hiệu một cuộc cạnh tranh âm thầm vừa bắt đầu.
Sảnh tiệc Sharjah lấp lánh ánh vàng, nhạc oud xen lẫn jazz rót đầy không khí. Fatima nâng ly champagne, tiến về phía Leen cười nhẹ, lộ ý châm chọc:
"À, đây hẳn là tiểu thư Leen nhà Al-Marsi? Người ta nói chị chỉ cần khẽ ho là cả sa mạc lập tức mọc ra một hồ tắm nhân tạo cho riêng mình. Thật sang trọng quá mức."
Leen đặt ly xuống, môi khẽ cong, ánh mắt không dao động. "Còn tôi nghe ở Sharjah, con gái của Sheikh Sayyib Al-Sharjahi mua nguyên resort ven biển chỉ để tặng học sinh nghèo. Thật là... một cách khoe mẽ khéo léo."
Nữ vệ sĩ của Fatima, Layla, bước lên cúi đầu. "Tiểu thư chúng tôi làm vậy là vì cộng đồng. Ở đây ai cũng thấy rõ."
Leen không nhún vui, cười khẩy. "Tiếng thơm cũng có nhiều loại. Có thứ là hương hoa, nhưng cũng có thứ chỉ là mùi hương phấn quá tay."
Fatima bật cười, ánh nhìn long lanh thách thức. "Vậy thì mong một ngày, chúng ta cùng thử xem hương nào khiến người ta nhớ lâu hơn."
Leen xoay chén rượu trong tay, ánh sáng hắt ra lấp loáng. "Không cần thử. Người ta vốn đã nhớ sẵn rồi."
Không khí trong sảnh vẫn rộn ràng, nhưng giữa hai tiểu thư, từng chữ như dao mảnh, mỏng mà bén, cắt ngọt không cần máu. Giữa lúc Leen và Fatima trao đổi những lời mỏng như lụa nhưng bén như dao, đám đông quanh bàn tiệc khẽ lắng lại.
Một ông tài phiệt dầu mỏ lớn tuổi, Sheikh Marwan, chống tay lên cây gậy ngọc, nheo mắt nhìn hai tiểu thư. Ông cười khe khẽ, râu bạc rung rung theo nhịp. "À, thú vị thật. Ở đây, người ta không đấu bằng tiền. Tiền ai cũng có thừa. Họ đấu bằng khí chất. Và tin ta đi, thứ đó còn đắt hơn dầu mỏ."
Câu nói nửa đùa nửa thật khiến vài quan khách cười theo, nhưng cũng làm không khí càng thêm căng như dây đàn. Fatima nâng ly đáp lễ bằng một nụ cười kín đáo. Leen thì chỉ xoay nhẫn trên tay, khẽ hất tóc ra sau vai, như thể mặc nhiên chấp nhận lời khen thuộc về mình.
Hai vệ sĩ nam của Leen lặng lẽ bước tới, hộ tống tiểu thư trở lại bàn tiệc. Người này kéo ghế, người kia đứng sau lưng, tạo nên vòng cung kín đáo mà chắc chắn. Một lúc sau, một vệ sĩ của Leen ghé tai Fatima, thì thầm: "Tiểu thư Fatima, chắc mai lên báo Dubai sẽ có chuyên mục 'cuộc chiến vương hậu' mất thôi."
Fatima chỉ khẽ cười, nâng ly lên môi, không nói gì. Nhưng ánh mắt chị liếc về phía Leen và em gái, biết rõ: bữa tiệc dầu mỏ này vừa gieo xuống những mầm lửa đầu tiên cho một trận chiến dài.
Đêm Sharjah, gió biển lồng lộng thổi vào khu vườn rộng như một quảng trường nhỏ. Hai bàn tiệc dài phủ khăn trắng, cắm nến bạc lung linh, bày đầy hải sản, thịt nướng và rượu nhập khẩu từ Pháp. Tiếng đàn violin hòa cùng tiếng sóng xa xa, biến cả khu vườn thành một sân khấu lộng lẫy. Các quý ông trong áo choàng trắng và vest Âu phục trò chuyện rôm rả, những quý bà khoác váy lụa sặc sỡ, kim cương sáng rực như sao. Người hầu mang khay bạc đi qua, rót champagne vào ly pha lê.
Nhưng ở góc sân, không ngồi cùng bàn tiệc, có hai bóng dáng nổi bật. Leen, váy lụa trắng, ly champagne trên tay, ánh mắt sắc lạnh. Đối diện nàng, Fatima, nụ cười cong cong, ly rượu xoay chậm dưới ánh nến.
Họ không ăn. Họ chỉ đứng, nâng ly, nhìn nhau. Giữa hai ánh mắt – một vệt sáng ngầm lóe lên, sắc bén hơn cả dao.
Tiệc ngoài trời vẫn vang nhạc, ly vẫn chạm nhau leng keng, nhưng những ai chứng kiến đều biết: khoảnh khắc ấy, trong gió đêm Sharjah, một cuộc đấu không lời vừa khởi đầu.
Từ Sharjah trở về, Leen đáp chuyên cơ về Doha. Biệt thự gia tộc ở West Bay sáng rực như một tòa lâu đài soi bóng xuống mặt vịnh. Đèn chùm pha lê trong sảnh chính hắt ánh vàng khắp tường cẩm thạch.
Vừa đặt túi xuống ghế, điện thoại Leen reo. Màn hình hiện: Trường.
Leen áp máy, giọng thanh nhã nhưng hơi mỏi mệt sau tiệc:
"A lô, Trường à?"
Ở đầu dây, giọng nam trẻ người Việt, nói tiếng Ả Rập:
– "Vâng, em chào chị Leen. Lâu quá rồi không gặp, em chỉ muốn hỏi thăm chị dạo này thế nào... Nếu có dịp rảnh, chị cho em hân hạnh được mời đi câu cá ngoài khơi Doha, coi như xả stress một hôm."
Leen khẽ cười, môi cong nhẹ, ánh mắt liếc qua ban công nơi sóng vỗ bờ đá:
– "Ừ, để xem. Khi nào chị có thời gian, chị sẽ báo cho em."
Nói xong, nàng cúp máy, đặt điện thoại xuống bàn trà, khẽ tẩy trang dưới ánh đèn vàng, từng đường cọ chậm rãi như xóa đi cả buổi tiệc vừa qua.
Ở một căn hộ không xa khu West Bay, Trần Đức Trường ngồi lại bên bàn làm việc. Năm nay anh 27 tuổi, hiện đang làm cho một công ty dầu khí Qatar. Bờ vai rộng, thân hình săn chắc do nhiều năm tập gym, gương mặt rắn rỏi, ánh mắt tự tin. Trường còn là võ sĩ karate đai đen tam đẳng, kỷ luật và kiên cường.
Anh nhìn điện thoại đã tắtmàn hình, khẽ thở ra. Trên bàn, một tờ tạp chí mở sẵn, in hình Leen trong váytrắng ở Doha, nụ cười kiêu sa giữa ánh đèn vàng. Trường chạm nhẹ đầu ngón taylên trang báo, miệng không nói gì, nhưng trong mắt lấp lánh thứ ánh sáng khóche giấu.