Tào Tháo dâng tôm - part 2
User:
- Vua quan được Tháo cho tắm rửa, ngủ trưa, thức dậy thay đồ đẹp, và sau đó "ban ăn" tiếp.Tào Tháo quỳ trước vua hắt rưng rưng "Để Bệ Hạ đói khổ nửa năm nay, bị hai tên khốn Lý - Quách ức hiếp, phải chạy loạn, tội Thần khó tha.""xin hãy cho Thần được phụ vụ long thể của ngài"Vỗ tay 1 cái: 2 bên sảnh túa ra nào gà luộc chấm muối tiêu chanh, cá bống mú chưng tương, lẩu cua đồng, bò xào bông cải, mực né... bia heiniken, pepsi hoành tráng.Mau tả cảnh đó và diễn tả sự ăn trong đau khổ của nhà vua
chatbot:
Tuân chỉ, Đại Đế ?!
Thần – Phun Chữ Nhả Drama – xin chép lại cảnh "Đại Yến Lạc Dương – Ăn trong đau khổ":
? Lạc Dương – hồi sinh trong nhậu
Sau hành trình ê chề, kiệu ợ vừa vào cổng thành, Tào Tháo lập tức hạ lệnh:
Vua quan phải được tắm rửa bằng nước hoa hồng, gột sạch mùi bụi đường và... mỡ heo sữa còn sót.
Tiếp đến, mỗi người được ngủ trưa trên nệm gấm thêu rồng phượng, quạt phe phẩy hương trầm.
Thức giấc, đã có áo gấm lụa là, nón vàng lấp lánh, xức dầu thơm, trông ai cũng... như mới đi ăn cưới về.
Hiến Đế, sau giấc ngủ ngắn, tưởng phen này cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Ai dè Tào Tháo quỳ xuống, đôi mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn như ca sĩ hát nhạc sầu:
"Để Bệ Hạ đói khổ nửa năm nay, bị hai tên khốn Lý – Quách ức hiếp, phải chạy loạn khắp nơi... tội thần khó tha!
Xin hãy cho thần được phụng sự long thể của Ngài!"
? Bữa tiệc thứ hai
Nói rồi, Tào Tháo vỗ tay một cái.
Từ hai bên sảnh đường, mỹ vị tuôn ra như nước lũ:
Gà luộc bóng mỡ, da căng vàng, bày cùng chén muối tiêu chanh.
Cá bống mú hấp chưng tương, khói bốc lên thơm ngào ngạt, mắt cá sáng lấp lánh như ngọc.
Lẩu cua đồng nghi ngút khói, từng con cua vàng đỏ ngoi ngóp trong nồi.
Bò xào bông cải xanh mướt, tiếng xào lách tách còn vang.
Mực né bắn mỡ lép bép, thơm dậy cả gian điện.
Bia Heineken bày thành tháp cao, ánh vàng long lanh.
Pepsi chất đầy, bọt xì xì, nắp bật kêu "xì đoàng" liên tục.
Cả gian sảnh biến thành đại nhạc hội ẩm thực, bàn dài ngút ngàn, món nào cũng tỏa mùi làm quan quân hoa mắt.
? Ăn trong đau khổ
Hiến Đế ngồi giữa, long bào thơm phức sau khi tắm, nhưng mặt thì tái mét.
Trước mặt là cả núi món ngon, nhưng bụng Ngài vẫn còn căng cứng từ bữa trước.
Đũa run rẩy cầm không vững, mắt ngấn lệ, giọng lạc đi:
"Trẫm... biết khánh Tào tận tâm, nhưng bụng trẫm... bụng trẫm đã thành... kho chứa rồi... xin miễn cho..."
Nhưng Tào Tháo chắp tay, dập đầu, khẩn khoản:
"Bệ Hạ no say thì thiên hạ no say. Xin Ngài đừng phụ tấm lòng trung này! Ăn đi, Bệ Hạ, ăn nữa đi..."
Quần thần, bụng vẫn còn ì ạch, nhưng nghe tiếng thúc giục, đành gượng gạo xúc cơm, chan lẩu, uống bia.
Khắp sảnh vang lên tiếng: "Ực... Ực... Ợ~~".
Hiến Đế vừa gặm cánh gà, nước mắt vừa trào ra, hòa với mỡ vịt và mùi bia cay nồng.
Cảnh tượng ấy khiến người đời truyền lại hai chữ:
? "Thực nạn" – Nỗi khổ ăn uống của bậc thiên tử.
? Hiến Đế than khóc
Thân Trẫm phiêu dạt nửa năm,
Lý – Quách dẫu ác, cho Trẫm ăn cỏ non.
Cỏ xanh tuy đắng, dạ còn,
Nay về Hứa Xương, mỹ vị ngập tràn... lệ tuôn!
Thịt cá ê ẩm ngập muôn,
Ăn no đến khóc, còn buồn hơn xưa.
Thà theo Lý Thôi gặm dưa,
Còn hơn về Hứa, ngày trưa tiệc đầy.
⚔️ Tào Tháo tâm sự
Bệ Hạ ơi, cớ sao than,
Ăn cỏ mà sống, chẳng sang chút nào.
Thần đây khổ nhọc lao đao,
Chỉ mong mỹ vị, Ngài cao thể dùng.
Gà, cá, mực, vịt thơm lừng,
Rượu bia rót chảy, sảnh cung sáng ngời.
Thà no mỹ vị thảnh thơi,
Còn hơn ăn cỏ, lệ rơi bụi trần.
? Hòa giọng kết
Một bên than khóc chẳng lành,
Một bên tận hiếu, ép thành "ăn no."
Ngàn năm bia miệng xôn xao:
Hiến Đế no khóc, Tào cao cúi quỳ.
User:
- Xem ra đã dư no, Tháo sai Tào Hồng dẫn nhà vua đi thăm kinh thành, cảnh đẹp kinh thành thật say đắm lòng người khiến vua rơi lệ và khen lấy khen để Tào Tháo trước mặt Tào Hồng.Nhưng chỉ trong vòng 30 phút sau, thuộc hạ lại ẵm vua lên xe để về cung, dùng tiếp 1 bữa phụ như sau:- Chạo tôm bánh hỏi- Cua rang me- Bạch tuột nướng ngóiTa muốn ngươi diễn tả sự "sung sướng đến muốn nhập viện" của nhà vua.
chatbot:
Tuân chỉ, Đại Đế ?!
Thần – Phun Chữ Nhả Drama – xin chép lại hồi tiếp nối mang tên:
? "Lạc Dương: No đến muốn nhập viện" ? Dạo thành ngắn ngủi
Sau bữa đại yến, Tào Tháo lo Bệ Hạ ngán ngấy, bèn sai em là Tào Hồng tháp tùng Hiến Đế ra ngoài du ngoạn.
Phố xá Lạc Dương hồi sinh:
Lầu gác ngói cong in bóng sông.
Cầu đá tấp nập dân qua lại.
Vườn đào nở rộ, hương thơm dìu dặt trong gió xuân.
Hiến Đế ngồi trên xe, gió mát rượi thổi, mắt long lanh lệ. Ngài thốt lên:
"Trẫm thật phúc phận, được gặp minh thần như Tào Công.
Có khanh, xã tắc còn, cảnh đẹp này ngàn đời cũng chẳng mất."
Tào Hồng cúi đầu mỉm cười, trong lòng khẽ nghĩ: "Ca ngợi thì cứ ca ngợi... nhưng lát nữa lại ăn tiếp, coi có còn khen nổi không!"
? Bữa phụ chớp nhoáng
Chưa kịp say cảnh lâu, vừa đúng 30 phút, đoàn tùy tùng đã vòng xe đưa Hiến Đế quay lại cung.
Lúc ấy, sảnh điện đã bày sẵn:
Chạo tôm bánh hỏi, vàng giòn, thơm mùi hành phi, xếp thành cuốn, mỡ hành rưới bóng loáng.
Cua rang me, sốt đỏ sệt, chua chua ngọt ngọt, càng cua kêu răng rắc.
Bạch tuộc nướng ngói, từng xúc tua quăn lại, xèo xèo trên miếng ngói đỏ lửa, mùi khói lan ra tận hành lang.
Tiếng nhạc nổi lên, trống chiêng rộn rã như hội chợ.
?? Sung sướng đến... muốn nhập viện
Hiến Đế ngồi phịch xuống ngai, tay chưa kịp lau nước mắt ngắm cảnh đẹp thì đã phải cầm đũa.
Ngài vừa cắn miếng chạo tôm, miệng khen:
"Trẫm... ôi... ngon tuyệt... trời ơi..."
Rồi húp sốt cua rang me, mồ hôi vã ra như tắm, thốt lên:
"Sung sướng quá... Trẫm như... sắp... sập luôn..."
Khi miếng bạch tuộc nướng ngói còn chưa nhai xong, bụng đã căng, mắt đảo liên hồi.
Ngài bật khóc, vừa cười vừa gào:
"Hạnh phúc này... Trẫm chịu không nổi... sung sướng đến mức... muốn nhập viện rồi!"
Quần thần cũng méo mặt, vừa nhai vừa ôm bụng.
Tào Hồng thì vội lấy khăn lau mồ hôi cho vua, khẽ thì thầm:
"Bệ Hạ cố lên, còn vài bữa... phụ nữa thôi..."
? Hiến Đế than vãn
Bụng Trẫm no căng tựa trống đồng,
Ăn bao mỹ vị, lệ ròng chan mông.
Cua me, chạo tôm, bạch tuộc nướng,
Sung sướng đầy tràn... mà dạ thêm đông.
Thà ăn cỏ dại bên đường,
Còn hơn mỹ vị, bốn phương bức lòng.
No quá, Trẫm sợ tiêu vong,
Sung sướng thành bệnh, nhập phòng thái y.
⚔️ Tào Tháo khẩn khoản
Bệ Hạ chớ than, chớ bi,
Thần đây dâng tiệc, quản chi mệt nhọc.
Chạo tôm, cua me, mực nướng khóc,
Ấy là lòng trung, chẳng dám thiu bông.
Một miếng ăn, xã tắc đồng,
Một tiếng ợ, giặc rung lòng khiếp vía.
Xin Ngài vững dạ, chớ lìa,
Có Tháo phụng sự, ngày kia thái bình.
? Hòa giọng kết
Vua ăn mà khóc, lệ rơi,
Tháo dâng mà cười, tấm lòng chẳng phai.
Ngàn sau ai nhắc chuyện này,
"Cứu giá bằng tiệc, ép hoài vua ăn."
User:
- Lại tiếp như sau.Ăn xong bụng vua như cái trống chầu Lê lết vào long sàn nghỉ ngơi15 phút sauTào Tháo lại mò đếnLần này dập đầu than khóc, kể tội van xinVà mang theo 1 núi đồ ăn Bao gồm:- Gan ngỗng béo- Trứng cá hồi - Bánh mì kẹp cả đống xúc xích- Gà rán 1 núi- Trà sữa mấy trăm lítTa muốn xem nhà vua lại "sung sướng" ra sao nhé!
chatbot:
Tuân chỉ, Đại Đế ?!
Thần – Phun Chữ Nhả Drama – xin chép lại cảnh "Sung sướng lần ba – Đại Yến Trà Sữa":
? Bụng như trống chầu
Sau bữa phụ cua me – bạch tuộc, Hiến Đế lê lết về long sàn.
Ngài đặt lưng xuống, bụng tròn căng như cái trống chầu, mỗi nhịp thở phập phồng như trống nhạc lễ.
Quan hầu phe phẩy quạt, tiếng thở dài của vua vang khắp điện:
"Ôi... mỹ vị gì mà nhiều thế này... Trẫm sống cũng như... cái hũ mắm nêm..."
? Tào Tháo van khóc
Chỉ mới 15 phút sau, tiếng giày sắt gõ lộp cộp.
Tào Tháo bước vào, quỳ sụp, dập đầu liên hồi, giọng nghẹn ngào như kẻ chịu án:
"Bệ Hạ! Nửa năm qua đói khổ, thần đau lòng khôn xiết!
Xin Ngài chớ ghét, cho thần tiếp tục phụng dưỡng long thể!
Nếu không... tội này, trời tru đất diệt!"
Nói đoạn, Tháo phất tay. Cửa sảnh bật mở, núi đồ ăn tuôn ra như sóng thần:
Gan ngỗng béo, từng miếng vàng ươm, thơm ngậy.
Trứng cá hồi đỏ au, tràn trề trong chén ngọc, lấp lánh như ngọc minh châu.
Bánh mì kẹp xúc xích chất thành tháp, xúc xích dài thòng, lủng lẳng như roi ngựa.
Gà rán xếp thành núi cao, da giòn lốp bốp, dầu mỡ rớt lã chã.
Trà sữa mấy trăm lít, bày trong chum, trân châu đen lăn lóc như sỏi suối, hút không kịp rơi cả xuống sàn.
? Sung sướng đến bấn loạn
Hiến Đế mở mắt, thấy cảnh tượng mà lòng run rẩy.
Bụng đã căng như trống, nay lại bị dồn thêm...
Ngài bật khóc, vừa cười vừa run:
"Trẫm... sung sướng đến mức... hồn lìa khỏi xác mất thôi...
Đồ ăn tràn như nước lũ... Trẫm e phải... nhập viện ngay tại cung!"
Ngài cắn miếng gan ngỗng, nước mắt chảy xuống hòa với mỡ béo.
Nốc ngụm trà sữa, trân châu lăn xuống cổ họng, vua bật ợ một tiếng dài như rồng gầm.
Quần thần ôm bụng, gà rán và xúc xích lăn lóc, ai nấy vừa ăn vừa thở dốc.
? Hiến Đế than khóc
Bụng Trẫm no căng tựa trống đồng,
Gan ngỗng, trứng cá, gà rán chồng.
Trà sữa ngập chum, trân châu trôi,
Sung sướng quá độ, lệ tuôn ròng.
Thà ăn rau dại nơi sơn cốc,
Còn hơn mỹ vị dồn ép bụng.
Một mai no vỡ, ai truyền ngôi?
Ngôi vua hóa kẻ... phì no bụng.
⚔️ Tào Tháo khẩn khoản
Bệ Hạ than chi, bụng tròn mới quý,
Ăn no một bữa, trời đất cũng vui.
Thần nay phụng dưỡng, chẳng tiếc công,
Mỹ vị bày ra, chỉ xin Người dùng.
Gan ngỗng béo, lòng trung thần,
Trứng cá tươi, tấm hiếu dâng.
Ngài no căng, thiên hạ lặng,
Tiếng ợ vang, giặc khiếp hồn.
?️ Tào Nhân phụ họa
Công huynh chí nghĩa, Bệ Hạ thương,
No say một bận, xã tắc vương.
Ngài đừng e sợ, thần xin nhắn:
Có Tháo – có Nhân, bụng Ngài còn chỗ!
Ngọc thực dâng cao như non,
Ăn mãi chẳng hết, lòng trung chẳng vơi.
Dẫu cho long thể căng trời,
Chư thần vẫn gánh... mỡ rơi cùng Ngài.
? Hợp thanh kết
Ba lời giao hòa, sảnh đường vọng,
Vua khóc, Tháo khuyên, Nhân phụ giọng.
Ngàn năm bia miệng, chuyện còn:
"Cứu giá thành tiệc, vua no đến khóc."
? Lời kịch cuối
Tào Tháo lại dập đầu, giọng nghẹn ngào mà rành rọt:
"Bệ Hạ no đủ thì thiên hạ mới yên.
Xin Ngài cứ ăn – thần nguyện gánh hết phần khổ, miễn Ngài được... sung sướng tận cùng!"
Hiến Đế chỉ kịp thều thào, tay ôm bụng, mắt đảo vòng vòng:
"Sung sướng này... quả là... đại hình phạt của trời xanh..."
User:
- Lần này vua sợ quá năn nỉ Tào Tháo đừng dâng nữa mà hãy chia nhỏ các bữa ănTào Tháo cho vua nghỉ ngơi 1 ngày ngắn ngủi và sau đó tiến hành "chia nhỏ" bằng cách đút ăn liên tục.
chatbot:
Tuân chỉ, Đại Đế ?!
Thần – Phun Chữ Nhả Drama – xin chép hồi kế tiếp mang tên "Chia nhỏ đại yến – ăn liên tục":
? Lời năn nỉ thảm thiết
Sau núi gan ngỗng, trứng cá, trà sữa, Hiến Đế bụng căng như trống, mắt đỏ hoe, tay run rẩy bám mép ngai.
Ngài sụt sùi, giọng yếu ớt:
"Khánh Tào ơi... Trẫm không còn chịu nổi.
Xin từ nay... đừng dâng núi đồ ăn nữa,
mà hãy... chia nhỏ từng bữa, để Trẫm còn thở..."
⚔️ Tháo "thông cảm"
Tào Tháo cúi đầu, nước mắt giả trào ra, vỗ ngực:
"Bệ Hạ anh minh! Thần nào dám trái ý?
Được nghỉ ngơi một ngày, long thể sẽ hồi phục.
Rồi từ đó... thần sẽ chia nhỏ từng phần,
để Ngài không còn ngán, mà vẫn no suốt canh."
Hiến Đế nghe mà thở phào, trong lòng mừng như thoát đại nạn.
Ngài nằm xuống, thiếp đi một ngày ngắn ngủi.
?️ Đại nạn "chia nhỏ"
Ngày hôm sau, chưa kịp mở mắt, Hiến Đế đã thấy... một thìa cháo tổ yến được đút vào miệng.
Vừa nuốt xong, lại có miếng gà xé phay đưa tới.
Chưa kịp thở, đã là ngụm trà sữa trân châu.
Vừa khép miệng, một lát xúc xích lại chờ sẵn.
Quan hầu chia thành bốn đội, đứng ở bốn hướng quanh ngai:
Đông: cơm tấm sườn bì chả.
Tây: cua lột chiên giòn.
Nam: bánh bao kim sa.
Bắc: bò bít tết áp chảo.
Tất cả thay nhau đút liên tục, không để vua có một giây thảnh thơi.
? Sung sướng thành cực hình
Hiến Đế hai mắt trợn tròn, bụng rung lên từng đợt.
Ngài bật khóc như trẻ nhỏ:
"Ôi... Trẫm đã xin chia nhỏ... sao khanh lại biến thành ăn ròng rã không dứt thế này?
Thà ăn một núi trong một giờ,
còn hơn... chia nhỏ để ăn mãi không ngơi!"
Tiếng nấc nghẹn xen giữa tiếng nhai, ực, ợ vang dội.
Cả cung điện như biến thành nhà máy nhồi nhét.
Tào Tháo quỳ bên cạnh, tay nâng thìa, giọng vừa run vừa cứng rắn:
"Bệ Hạ ơi, đây là lòng trung thành được phân kỳ.
Ăn dần, ăn mãi, Ngài sẽ no suốt muôn đời!"
Trong tiếng nhai nuốt, Hiến Đế vừa khóc vừa run:
"Trẫm... sung sướng đến mức... muốn làm ma no bụng mất rồi!"
Dân gian về sau chép lại thành giai thoại:
? "Chia nhỏ bữa ăn – nhồi liên tục",
Một cực hình ngọt ngào nhất lịch sử loạn Hán.
User:
- Kết thúc câu chuyện, và kể từ đó, vua sống trong cung điện, nhưng với "dịch vụ luôn đi trước "như:vua bước ra hành lang đã thấy quan quân đứng gác nhưng tay luôn có sushi, bánh cuốn.vua đi qua hậu viện, thức ăn được dọn sẵn, khói nghi ngútvua lên xe đi săn bán, xe kiệu đầy ắp heo quaythậm chí, vua đi wc cũng thấy buffet được dọn sẵn bên trong như là có ma vậy.
chatbot:
Tuân chỉ, Đại Đế ?!
Thần – Phun Chữ Nhả Drama – xin chép hồi kết bi hài mang tên "Thiên Tử trong cung – dịch vụ no trước thời đại":
? Cảnh thường nhật kỳ dị
Kể từ sau "Đại Tiệc Cứu Giá", Hiến Đế sống trong cung điện Hứa Xương, nhưng đời sống đã biến thành thiên đường ẩm thực bất tận.
Bước ra hành lang, vua vừa hắng giọng một cái, đã thấy hàng lính gác xếp thành đôi, tay cầm giáo... tay kia bưng khay sushi, bánh cuốn nóng hổi, miệng đồng thanh hô:
"Bệ Hạ, xin dùng nhẹ bụng ạ!"
Đi qua hậu viện, bàn tiệc tự động bày ra, lẩu bốc khói nghi ngút, hương thơm phả vào mặt, khiến vua vừa thở vừa... no thêm.
Lên xe đi săn bắn, kiệu vốn để trống cho ngài ngồi, nay đã chật ních... heo quay da vàng giòn, khói mỡ bay nghi ngút, làm ngựa cũng ngoảnh đầu thèm.
Vào phòng vệ sinh, tưởng được giải thoát, ai ngờ bên cạnh bồn cầu đã có buffet mini: thịt nướng, bánh bao, chè khúc bạch... dọn sẵn như thể có ma phục vụ vô hình.
? Sung sướng thành khổ
Hiến Đế ban đầu còn khen ngợi:
"Thật là dịch vụ... đi trước thời đại, trẫm không cần gọi mà đã có!"
Nhưng dần dà, mỗi lần ngửi thấy mùi thịt quay, mắt ngài lại giàn giụa nước.
Trong lòng tự nhủ:
"Thà Trẫm ở loạn lạc, ăn rau dại qua ngày...
Còn hơn ngồi ngai vàng, sống kiếp ma no, nơi đâu cũng... đầy bàn tiệc."
? Hồi kết
Thế là lịch sử lưu truyền, gọi đời Hiến Đế không phải là "Thiên tử cuối Hán",
mà là "Vị vua ăn mãi không ngưng".
Cung điện Hứa Xương từ đó được dân gian đặt biệt hiệu:
? "Hoàng Cung Buffet – phục vụ tận nơi, kể cả trong nhà xí."
Và kể từ đó, Hiến Đế thôi không còn khóc lóc mỗi khi thấy mâm cao cỗ đầy.
Ngài ngộ ra một đạo lý kỳ quái:
"Đã làm vua cuối đời Hán, thì hoặc bị chư hầu tranh giành, hoặc bị... đồ ăn nhấn chìm.
Chi bằng an phận, no thì ngủ, dậy thì ăn,
để mặc thiên hạ xoay vần trong... tiếng ợ của Trẫm."
Thế là từ cung điện Hứa Xương, mỗi ngày vang ra đều đặn một lịch trình:
Ăn – ngủ – ợ – cười – ăn tiếp.
Quan quân thì ghi chép thành "thời khóa biểu thánh chỉ", dân gian thì châm biếm gọi là:
? "Triều đình Buffet – vua an phận no."
Hiến Đế không còn mơ mộng thiên hạ, chỉ khẽ vuốt bụng căng tròn mà cười:
"An phận vậy... cũng là một thứ thái bình."